Chương 2520
Nhưng anh cũng nhanh chóng đánh trả lại Nhị trưởng lão, chỉ với một cước, anh đạp thẳng vào bụng ông ta, khiến ông ta bay xa 4-5m.
“Á.”
Diệp Phi (Phàm) không bỏ qua cơ hội này, hai chân đạp mạnh xuống đất.
Anh di chuyển nhanh như mũi tên, mạnh mẽ như sấm sét, trong chớp mắt khí thế Diệp Phi (Phàm) tăng vọt, mỗi một bước đi của anh kiêu hãnh như hổ vương, xông đến Nhị trưởng lão.
“Giết.” Nhị trưởng lão gầm lên một tiếng, tay nắm chặt Võ sĩ đao bổ xuống.
“Keng.”
Diệp Phi (Phàm) vung kiếm Ngư Trường lên chặn cây đao của ông ta, trong lúc đó, anh rút một cây kim châm, phi về phía Nhị trưởng lão.
Theo bản năng, Nhị trưởng lão nghiêng đầu né tránh.
Diệp Phi (Phàm) liền bất ngờ co đùi phải, hung hăng đạp vào bụng ông ta.
Nhị trưởng lão gương mặt đỏ lựng, cơ thể bay ngược về phía sau, rồi ngã trên chiếc cửa sắt.
Rầm một tiếng, cửa sắt rung lắc mạnh, thiếu chút nữa đã bị phá hỏng.
Nhị trưởng lão hai mắt vô định, lưng đau nhức không thôi, mắt thấy Diệp Phi (Phàm) đang hung hăng lao đến, nhưng lại không thể đứng lên chiến đấu.
Sắc mặt Nhị trưởng lão trong nháy mắt trở nên trắng bệch: “Không.”
“Rầm.”
Nhị trưởng lão còn chưa ổn định tinh thần, hai tay đặt ở tư thế phòng vệ, Diệp Phi (Phàm) liền đánh tới, sóng khí cuộn trào.
Với cú đánh này, cả người Nhị trưởng lão đập vào cửa sắt. Ông ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, cơn đau dữ dội đến mức khuôn mặt ông ta vô cùng khó coi.
Nhị trưởng lão muốn giãy dụa đứng dậy, nhưng vì bị thương quá nặng nên ông ta chỉ đành bất lực nằm dưới đất, một chút sức chiến đấu cũng không còn.
Về Diệp Phi (Phàm), vai anh cũng bị thương nặng không kém, bọn họ dùng lực quá mạnh, khiến nửa người anh như muốn rụng rời.
Đúng lúc này, một ánh sáng sắc lẹm lóe lên, năm lưỡi đao võ sĩ đồng thời xuất hiện trước mặt anh, nhắm thẳng vào tim anh mà xông đến.
Tam trưởng lão chờ năm người hợp lực tiến lên, vô cùng nổi giận.
Diệp Phi (Phàm) không chút do sự, anh nhanh chóng lùi về sau vài bước.
Năm thanh đao sáng chói mắt hiện lên, không khí như bị chia làm năm, nếu như Diệp Phi (Phàm) phản ứng chậm một chút, e là cơ thể đã bị chém thành năm phần.
Liên tục né tránh sự tàn sát của năm người bọn họ, Diệp Phi (Phàm) có chút kiệt sức, cơ thể anh hơi lảo đảo chút, mãi mới có thể đứng vững.
Đám người Tam trưởng lão cũng vô cùng tiếc nuối, nếu lúc nãy bọn họ hành động nhanh một chút thì có lẽ giờ này Diệp Phi (Phàm) đã trở thành xác chết rồi.
“Giết.”
Năm người bọn họ lại gầm lên rồi lao tới như một trận cuồng phong, cỏ cây dưới chân đều bị phá hủy.
Gương mặt Diệp Phi (Phàm) không chút biến đổi, bình tĩnh đón tiếp sự tấn công của họ.
“Keng. Keng. Keng.”
Tiếng kim loại va chạm vang lên, sáu con người điên cuồng lao vào tàn sát lẫn nhau, trong khoảnh khắc chiến trường liền mở rộng đến hơn 10 m.
Mặc dù chiến trường rộng như vậy nhưng Diệp Phi (Phàm) vẫn đang ở thế bí, năm người bọn họ không ngừng bao vây lấy anh, ra tay không chút lưu tình.