Chương 2530
“Chú Đông, chú dẫn cháu đến đây làm gì vậy? Cháu đâu phải người của Diệp Đường.”
Thăm lại chốn cũ, Diệp Phi (Phàm) không khỏi có chút xúc cảm.
Diệp Trấn Đông cười một tiếng: “Có người muốn gặp cháu.”
Sau đó không đợi Diệp Phi (Phàm) trả lời, vẫy tay bảo Hàn Tứ Chỉ dẫn Diệp Phi (Phàm) đi đến phòng giam ở cửa đông.
Diệp Phi (Phàm) mặt đầy mờ mịt, nhưng vẫn đi theo.
Năm phút sau, anh dừng ở cửa sổ một phòng giam sạch sẽ, vừa bước vào, mùi hương của phụ nữ xộc lên.
Anh liếc nhìn người ngồi trong góc đang xoay người lại.
Người phụ nữ từng tâm cao khí ngạo, thay một bộ đồ khác, bỏ đi trang sức, mái tóc dài búi lên, trong tay vẫn còn cầm một quyển “Bàn về tư sản”
Bỏ đi lớp make-up, ít đi ba phần kiều mị nhưng lại bộc lộ vẻ đẹp tri thức, Diệp Phi (Phàm) nhìn thuận mắt hơn nhiều.
“Thật không ngờ Đông Vương thật sự mời anh đến.”
Thấy Diệp Phi (Phàm) xuất hiện, Tề Khinh Mục con ngươi trong trẻo: “Tôi còn tưởng rằng ông ta nói thỏa mãn một yêu cầu của tôi là lừa bịp.”
Diệp Phi (Phàm) mặt không gợn sóng, kéo một cái ghế ngồi xuống hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Mắng chửi phát tiết? Hay là nhớ đến dáng vẻ của tôi, muốn hận sâu thêm chút?”
Diệp Phi (Phàm) không hề có tý cảm tình gì với người phụ nữ này: “Cho cô ba phút, hết giờ tôi đi, không rảnh tán gẫu với cô.”
“Anh đối với tình ý sâu đậm của Đường Nhược Tuyết chẳng thèm ngó ngàng, tại sao đối với những người phụ nữ khác cũng lãnh cảm vô tình như vậy?”
Tề Khinh Mục nhẹ nhàng khép lại quyển sách trong tay: “Đây không phải là thái độ khôn khéo mà một đứa trẻ sống trong giang hồ cần có.”
Diệp Phi (Phàm) nhún vai một cái: “Hết cách, cô lòng dạ rắn rết, không chỉ làm hại tôi mà còn khiến Tần Mục Nguyệt làm Nhược Tuyết bị thương, tôi đối với cô không có chút thiện cảm nào.”
“Thật đúng là thẳng thắn.”
Tề Khinh Mục cười nhạt: “Đây là khuyết điểm của anh, người quá chân thực thật không có chỗ nào thú vị, nhưng mà, đây cũng là lí do tôi muốn tìm anh nói chuyện một lát.”
“Thật nực cười, Tề Khinh Mục tôi quen biết nhiều như vậy, bây giờ có thể nói ra lời từ tận đáy lòng lại chỉ có người luôn đối địch là anh.”
“Đương nhiên, tôi mới càng vô lý. Cách đây không lâu còn muốn giết chết anh, thế mà hôm nay lại nguyện ý cùng anh thẳng thắn.”
Trên mặt cô hiện vẻ cô đơn: “Thế sự vô thường.”
“Cám ơn cô Tề yêu thích, nhưng tôi gánh không nổi.”
Diệp Phi (Phàm) từ chối cho ý kiến: “Hơn nữa Diệp Cấm Thành bọn họ không có liên quan, cô có thể tìm anh ta giãi bày tâm tình, tìm tôi làm gì?”
“Chiều hôm qua, nhà họ Tề đến báo cho tôi biết sẽ xóa tên tôi khỏi gia phả, Diệp Cấm Thành cũng cho người đến nói, tôi đã bị Diệp Đường cách chức rồi.”
“Lần này, trải qua biến cố của Diệp Đường, Tề Khinh Mục tôi sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm, mưu hại quốc sĩ Diệp, tôi không chết cũng phải bị lột một lớp da.”
Tề Khinh Mục đem cuộc gặp gỡ của mình nhẹ nhàng thông báo cho Diệp Phi (Phàm): “Giờ tôi đã thành con chuột bị vứt bỏ, cho nên tôi chỉ có thể nói chuyện với anh.”