Chương 2558
Hàn Nguyệt đang định gây rối cũng bị bà Ngưu lôi đi.
Diệp Phi (Phàm) cười bất lực, một lần nữa hỏi cô đã đi đâu. Thiếu chút nữa anh đã đi cứu người rồi.
Đôi mắt long lanh của cô nheo lại, Tống Hồng Nhan cười thầm, thật may là người đàn ông của cô đã kịp thời giải quyết mọi chuyện êm đẹp, tránh cho cô không phải lộ mặt đối phó với những kẻ man rợ ngoài kia.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên vẻ tự hào không thể che giấu.
Diệp Phi (Phàm) sửng sốt trong chốc lát: “Chị đến khu tam giác sao?”
“Thế lực của nhà họ Kim đang đạt đến đỉnh cao với đầy đủ sinh khí, cảm thấy mình là bá chủ thế giới, cộng thêm lòng căm thù với tôi, chắc chắn sẽ không cho chúng ta chuộc con tin một cách dễ dàng.”
Tống Hồng Nhan cũng không có ý giấu giếm Diệp Phi (Phàm) rằng cuộc đàm phán mấy ngày nay là vô nghĩa, đó thuần túy chỉ mang tính chất làm nhục và tống tiền.
“Biết trước điều này, tôi đã yêu cầu Hàn Nguyệt và những người khác thương lượng nhằm tê liệt đối phương, đồng thời điều động một số người đi giải cứu con tin.”
“Vốn dĩ bọn tôi muốn nhờ Diệp Đường giúp đỡ, nhưng Diệp Đường bây giờ cũng rối ren không kém, ước chừng gửi thông báo cứu người sẽ mất rất nhiều thời gian. Cậu cũng biết đấy, chậm trễ một ngày sẽ có thêm mười người chết.”
“Quan trọng là, để tạo điều kiện tiếp cận và tránh rủi ro từ luật pháp Thần Châu, quốc tịch của ba trăm người từ lâu đã thay đổi thành một số quốc gia lân cận. Vì vậy, cuối cùng bọn tôi quyết định tự giải cứu chính mình.”
“Tôi đã chi một số tiền lớn và thu thập được mười người lính đánh thuê. Đang định lẻn vào thì phía Hàn Đường truyền tới tin tức thả người. Vì vậy, tôi liền hủy bỏ hoạt động và bay trở về càng sớm càng tốt.”
“Tôi muốn mau chóng nói lời cảm ơn đến người đàn ông của tôi, nhân tiện âu yếm một chút.”
Dứt lời, Tống Hồng Nhan thân mật khoác tay Diệp Phi (Phàm) bước vào đám đông đang ăn mừng của Hàn, Tống, thể hiện chủ quyền của cô ấy đối với anh.
“Hàn Tống gặp phải chuyện lớn như vậy, sao không nói cho tôi biết?”
Diệp Phi (Phàm) nhẹ nhàng hỏi: “Dù sao tôi cũng là hội trưởng của núi Vân Đỉnh.”
“Cậu và Đường Nhược Tuyết còn một đống việc, hơn nữa cậu còn dính vào vòng xoáy của Diệp Đường.”
Tống Hồng Nhan khẽ mỉm cười: “Chính cậu còn giải quyết chưa xong, tôi còn gây thêm rắc rối cho cậu thì chẳng phải không hiểu chuyện sao?”
“Rắc rối gì chứ?”
Diệp Phi (Phàm) không khỏi tức giận nhìn người phụ nữ: “Đừng nói những khoản đầu tư đó có cổ phần của tôi, kể cả không có cổ phần, dựa vào mối quan hệ của chúng ta, tôi không nên giúp đỡ sao? Có phải chị cảm thấy tôi không có bản lĩnh, ngoài tầm kiểm soát nên không nói cho tôi đúng không?”
Anh khẽ thở dài: “Nhưng dù có giúp được gì hay không thì chị cũng nên nói cho tôi biết, nếu không tôi sẽ chỉ lo lắng thêm mà thôi.”
“Đừng tức giận, tôi không nói với cậu là tôi sai, lần sau nhất định tôi sẽ nói hết với cậu.”
Tống Hồng Nhan làm bộ dạng trông thật đáng thương, sau đó cười ngọt ngào. Không ngờ người đàn ông của mình lại lợi hại như vậy, thế lực lớn đến tận vùng tam giác.
Diệp Phi (Phàm) cảm giác cô đang trốn tránh, nhưng không tìm được lí do.
“Đúng rồi, cậu làm sao giải quyết được Kim Văn Đô?”
Không đợi Diệp Phi (Phàm) trả lời, Tống Hồng Nhan đã sốt sắng hỏi: “Liệu họ có oán hận cậu không, chỉ với một cú điện thoại đã thả người có sao không?”
“Tôi tìm ông Tần.”