Chương 2571
“Đương nhiên, nếu không dựa vào ý chỉ và thể chất cơ thể của ông Tần, bệnh tình sẽ không biến hóa nhanh như vậy.”
Diệp Phi (Phàm) lại đưa mắt nhìn Tần Mục Nguyệt vừa mới đi vào: “Vừa rồi Tần Mục Nguyệt nổ súng, ngoại trừ mất đi tri giác, chắc cũng xuất hiện ảo thính áo giác.”
Tần Mục Nguyệt vừa mới đi vào nghe thấy vậy ngã nhào xuống đất, kinh ngạc nhìn Diệp Phi (Phàm): “Sao anh biết?”
Tần Vô Kỵ trầm giọng nói: “Mục Nguyệt, trước khi cháu nổ súng có cảm thấy gì lạ không?”
“Không… có… Cháu uống xong canh cá, rồi gọi điện thoại với chị Lý, sau đó trong đầu luôn có một âm thanh vang lên, nói giết chết ông ta, giết chết ông ta.”
Tần Mục Nguyệt cúi đầu nặn ra một câu: “Nó còn khiến cháu rất cáu kỉnh và bạo lực, cháu muốn xua đi thế nào cũng không xua được, nên chạy đến tìm ông nội nhờ giúp đỡ.”
“Sau đó cháu không nhớ cái gì cả.”
Lúc này cô ta đã bình tĩnh lại rất nhiều, có thể nhớ được một số chi tiết, trước khi nổ súng, cô ta đã rơi vào trạng thái bồn chồn bất an.
“Cô còn nói dối tôi, nói trong phòng ngủ của ông Tần có người chết, bảo tôi chạy qua đấy kiểm tra.”
Ông Miêu bổ sung thêm một câu: “Sau đó cô nhân lúc tôi rời đi mà chạy vào thư phòng nổ súng.”
Tần Mục Nguyệt hơi ngẩn ra, sau đó liều mạng lắc đầu: “Tôi không nhớ, tôi thật sự không nhớ.”
“Ông nội, cháu thật sự không muốn giết ông, thật sự không muốn bắn ông.”
Gương mặt xinh đẹp của cô ta rất đau khổ: “Cháu cũng không biết sao lại thế này.” “Ông Miêu, niêm phong phần canh Thiên Sơn Tuyết Ngư còn lại, đưa đến Hằng điện kiểm tra, kiểm tra xem thành phần có giống với dầu xác chết không.”
Tần Vô Kỵ hơi ngồi thẳng dậy: “Mục Nguyệt, gọi điện thoại, bảo Lý Hàn U đến đây một chuyến.”
“Ding.” Tần Mục Nguyệt vừa muốn gật đầu, điện thoại của ông Miêu đã vang lên, ông ta đeo tai nghe lên trả lời, sau đó biến sắc.
“Ông Tần, Lý Hàn U bị xe đâm chết rồi.”
Lý Hàn U chết rồi, không chỉ Tần Mục Nguyệt trợn mắt há miệng, Diệp Phi (Phàm) cũng rất ngạc nhiên.
Anh không ngờ, ở đây vừa xảy ra vụ nổ súng, mục tiêu chỉ về hướng Lý Hàn U, thì cô ta lại bị xe đâm chết.
Mặc dù tin tức truyền đến là một tai nạn, nhưng nhóm người Diệp Phi (Phàm) đều cảm thấy được âm mưu.
Chỉ là Diệp Phi (Phàm) cũng không có nhiều chuyện, đây là ân oán của nhà họ Tần và Từ Hàng Trai, anh nhảy vào thì không thích hợp.
Vì vậy sau khi Diệp Phi (Phàm) kê đơn thuốc và dặn dò vài câu với Tần Vô Kỵ thì đứng dậy chào tạm biệt rời khỏi biệt thự số một.
So với hai lần tràn đầy hận thù trước, lần này Tần Mục Nguyệt dịu dàng hơn nhiều, cô ta đích thân tiễn Diệp Phi (Phàm) còn nói câu cảm ơn.
“Diệp Phi (Phàm), về rồi sao? Ăn cơm chưa?”
Diệp Phi (Phàm) vừa trở về trang viên nhà họ Tống, Tống Hồng Nhan đã tiến đến đón tiếp: “Nếu chưa ăn thì Giang Hoành Độ có cho người tặng một con các nóc tới, đúng lúc cho cậu thưởng thức một chút.”
Cô ấy còn cười bổ sung một câu: “Ông ngoại và ông Hàn đều đi xã giao rồi, Hàn Nguyệt cũng chạy đi tụ tập để thư giãn, tối tay trong nhà chỉ còn lại tôi và cậu ăn cơm thôi.”
Đổi lại là trước kia, Diệp Phi (Phàm) thích ăn cá nhất định sẽ rất vui, nhưng hôm nay nghĩ đến Thiên Sơn Tuyết Ngư, anh rùng mình một cái cười nói: “Dạo này dạ dày không được tốt lắm, tùy ý bảo người nấu cho tôi bát mỳ là được rồi.”