Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 261

Chương 261:

 

“Biết sai?”

 

Nhìn Mã Thiên Quân vẻ mặt khó coi, nụ cười của Diệp Phi ngoại trừ nghiền ngẫm, mà còn xen lẫn sự khinh thường: “Chân này, đánh gãy có phục không?”

 

Cảm nhận được ánh mắt vui đùa của Diệp Phi, Mã Thiên Quân cười khó coi hơn khóc.

 

Mọi người cẩn thận nhận ra, hai bàn tay đang nắm chặt của Mã thiếu gia nỗi lên gân xanh, nhưng trên mặt phải có nén cười.

 

Mã Gia Thành rõ ràng đã khiển trách anh ta qua điện thoại, nếu không muốn chết hoặc bị Mã gia đuổi ra khỏi nhà, anh ta phải lập tức xin lỗi Diệp Phi.

 

Mã Thiên Quân nhát thời không đoán ra được gốc gác của Diệp Phi, nhưng anh ta tin người chú luôn bảo vệ sẽ không lừa gạt mình, lúc này anh ta nặn ra một nụ cười, hèn mọn như chưa bao giờ: “Diệp thiếu, thật xin lỗi, là tôi sai.”

 

“Tôi không nên khi dễ người yếu phụ nữ, ÿ thế hiếp người.”

 

Hắn nhịn đau cúi đầu nói với Diệp Phi: “Cái chân này, là bài học xứng đáng, tôi phục.”

 

*Phục thì được!” Diệp Phí lại bẻ gãy tay trái: “Cút đi!”

 

Nói một tay một chân thì chính là một tay một chân.

 

Diệp Phi mang theo Đường Nhược Tuyết và Diệp Vô Cửu rời khỏi bệnh viện Vinh Ái.

 

Nhìn bóng lưng của anh, Mã Thiên Quân tức giận đập mạnh vào tường, sau đó đẩy vài người bạn của mình ra, bấm số bằng cánh tay còn nguyên vẹn của mình: “Chú, cháu bị bắt nạt.”

 

“Tên kia lai lịch như thế nào, sao chú bắt con phục tùng vô điều kiện chứ?”

 

“Cậu ta có phải con cháu của sáu gia tộc lớn nhất Trung Hải đâu, cũng không phải con rồng cháu phượng, dựa vào gì mà chèn ép con?”

 

Anh ta có một ngàn bất mãn, một vạn bát bình, nều không phải Mã Gia Thành ngăn cảnh, anh ta có thể giãm chết Diệp Phi một trăm lần.

 

“Cậu ấy chỉ là một thầy lang, không có bối cảnh gì cả.”

 

Mã Gia Thành bình tĩnh: “Không nói về y thuật, chúng ta chỉ nói về các mối quan hệ của cậu ấy. Không ai ở Trung Hải có thể sánh được.”

 

“Cậu ấy là anh em của Hoàng Chấn Đông, Tiền Thắng Hỏa, là bạn chí cốt của Hàn Nam Hoa, ân nhân của Tống Hồng Nhan, thượng khách của anh em Dương gia.”

 

Mã Thiên Quân lửa giận như cắt làm đôi, nhưng vẫn ngoan có nói: “Thì sao? Diệp Phi chỉ là bạn bè, còn cháu là cháu ruột mà?”

 

“Hoàng Chấn Đông bọn họ sẽ để ý sống chết với cháu chắc?”

 

So với tình bạn, anh ta tin tưởng vào tình cảm gia đình cùng lợi ích hơn.

 

“Anh em Mạnh gia đắc tội Diệp Phi, một ngồi tù mục xương, một người chết vì tai nạn xe cộ.”

 

Giọng điệu Mã Gia Thành thờ ơ: “Trần Quang Vinh và con trai ông ta trêu chọc Diệp Phi, một người bị bắn chết, còn người kia thì đầu nở hoa.”

 

“Cháu nghĩ cháu mạnh hơn Mạnh Đại quân, giỏi hơn Trần Quang Vinh sao?”

 

“Chú nói cho cháu biết, Diệp Phi có giết cháu, Mã gia cũng hết cách.”

 

Câu cuối cùng ngay lập tức phá tan cơn giận dữ của Mã Thiên Quân.

 

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Diệp Phi liền đẩy Diệp Vô Cửu đi về phía bãi đậu xe.

 

“Thực sự xin lỗi, không ngờ bệnh viện Vinh Ái lại đen đủi như vậy, để bó anh vào phòng cấp cứu tự sinh tự diệt như thế.”

 

Đường Nhược Tuyết rất áy náy với Diệp Vô Cửu: “Sớm biết thế, tôi sẽ lái xe nửa tiếng đưa ông áy đến bệnh viện Trung Hải.”

 

“Không liên quan đến cô.”

 

Giọng điệu của Diệp Phi vô hình dịu đi: “Là bệnh viện đó có vấn đề, bồ tôi hiện tại không sao rồi.”

 

“Tôi còn phải cảm ơn cô nữa.”

 

Lần này không phải có Đường Nhược Tuyết giúp, có lẽ anh đã vĩnh viễn mắt đi người bố nuôi của mình.

 

“Bố anh sao rồi.”

 

Mặc dù mối quan hệ giữa hai người đang ở mức đóng băng, nhưng lời cảm ơn của Diệp Phi vẫn làm cho Đường Nhược Tuyết có cảm giác xa cách, cô đổi giọng: “Anh có nên đổi đến bệnh viện khác để điều trị không? Nếu không thì đến phòng khám của mẹ tôi.”

Bình Luận (0)
Comment