Chương 263:
Gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết lập tức lạnh đi: “Tống tiểu thư, xin tự trọng, làm tiểu tam là chuyện rất không văn minh, mong cô đừng gọi “bố chồng” tùy tiện như vậy.”
Diệp Phi đột nhiên thấy đau đầu.
“Tiểu tam?”
Tống Hồng Nhan khẽ cười Diệp Phi sao?”
Cô không phải định ly hôn với Đường Nhược Tuyết cảm thấy rất khó chịu: “Có ly hôn hay.
không không phải là chuyện của cô, chỉ cần một ngày chưa ký đơn, cô tốt nhát đừng lại gần.”
Tống Hồng Nhan cười một cách tinh nghịch: “Đường tổng, cô cần gì phải nói với giọng điệu này?”
“Không thích thì buông ta, đối với cô và Diệp Phi đều tốt mà.”
“Tôi làm thế nào không cần cô dạy, cũng không cần người ngoài xen vào chuyện của Diệp Phi và tôi.”
Nhìn thấy bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Phi của Tống Hồng Nhan, trong lòng Đường Nhược Tuyết nỏi lên nồng nặc đắng chát.
Đã có cảm thình bị người khác chen vào cô không cam lòng, cũng thất vọng vì Diệp Phi nhưng không nói lên được.
Cô luôn nghĩ sao Diệp Phi có thể hù dọa Chu Sở, sao có thể biết tới Mã Gia Thành, vì sao lại hùng hổ muốn cùng cô ly hôn… Nhìn thái độ của Tống Hồng Nhan đối với Diệp Phi thì tất cả nghi vấn đều có đáp án.
Hóa ra những bức ảnh do Triệu Đông Dương chụp không phải là bịa đặt.
Hai người bọn họ thực sự có gì đó với nhau.
Cường thế cùng thuận buồm xuôi gió của Diệp Phi bây giờ đều do Tống Hồng Nhan giúp đỡ và nâng đỡ.
Có một lần cô còn tưởng rằng, Diệp Phi thật sự có bản lĩnh không bình thường gì đó, nhưng hiện tại xem ra, sự thật chính là Diệp Phi ôm đùi Tống Hồng Nhan.
Chuyện gì đang xảy ra?
Lại là ăn bám phụ nữ sao?
Trước kia thì ăn bám cô, bây giờ ăn bám Tống Hồng Nhan?
Đường Nhược Tuyết chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Diệp Phi.
Diệp Phi biết cô đang suy nghĩ gì, không phản bác, cười nhẹ, bình tĩnh xử lý.
“Đường tổng, cô nói rất đúng.”
Trong lúc suy nghĩ của Đường Nhược Tuyết xoay chuyển, Tống Hồng Nhan cười nhạt: “Đáng tiếc tôi không phải người ngoài, tôi là chị em tốt của Diệp Phi.”
“Được rồi, đừng cãi nữa.”
Diệp Phi đã cắt ngang màn đối đầu ăn miếng trả miếng giữa hai người: “Tống tổng, đợi chút nữa kiểm tra xong đưa bố tôi về phòng khám, ở đó có tôi chăm sóc ông ấy.”
“Nhược Tuyết, muộn rồi, tôi đưa cô về biệt thự Đường gia.”
“Không cần, tôi tự về, anh tiếp tục ăn bám đi.”
Đường Nhược Tuyết không khách khí từ chối Diệp Phi, cuối cùng lườm Tống Hồng Nhan một cái, sau đó lao vào.
chiếc BMW màu đỏ và rời đi.
Nhìn chiếc xe đi xa, khóe miệng Tống Hồng Nhan cong lên: Đường Nhược Tuyết, người phụ nữ này thật là ngây thơ lại nực cười.
Diệp Phi là ai, cần ăn bám người khác sao?
Một người như anh, một thân y thuật tuyệt thế, tay nắm mạng lưới giao thiệp ngập trời, sớm muộn gì cũng sẽ đứng trên đỉnh tháp vàng, tại sao lại cần ăn bám?
“Đường Nhược Tuyết, sớm muộn gì cô cũng hồi hận…”
Diệp Phi không để ý nhiều đến cảm xúc của Đường Nhược Tuyết, sự chú ý của anh đều đổ dồn vào người bó đang bắt tỉnh của mình.
Mấy người Tống Hồng Nhan kiểm tra thân thể cho Diệp Vô Cửu, thấy ông không có nguy hiểm gì, Diệp Phi mang bố về phòng khám, muốn thuận tiện mỗi ngày đều có thể chăm sóc bố mình.
Diệp Vô Cửu không còn trở ngại gì, chỉ là hôn mê sâu, Diệp Phi cảm thầy mình anh trông coi là được rồi.