Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 285

Chương 285:

 

“Bà Mã, có phải bà nhận nhầm người rồi không? Cậu ta chính là một thằng ở rể”

 

Uông Văn Phi và mẹ con Lâm Tiểu Nhan cũng sửng sốt, dường như tên Diệp Phi này rất thân với Mã phu nhân.

 

“Muốn đến xem số 1 Hoa Đào mà ông Mã tặng cho tôi.”

 

Diệp Phi không chút để ý, thờ ơ nói: “Kết quả là vị quản lý gì đó này, nói tôi ăn trộm thẻ.”

 

“Phập…” Âm thanh rơi xuống, Mã phu nhân dơ lên cho một bạt tai, trực tiếp tát người quản lý cao gầy ngã xuống đất, hét lên: “Mắt cô bị mù sao? Diệp tiên sinh là khách tôn quý nhất của nhà họ Mã. Cô nói cậu ấy là kẻ trộm? “

 

“Cút!”

 

“Lập tức cuốn gói cút khỏi đây ngay”

 

Mã phu nhân khí thế bừng bừng khiến người khác kinh ngạc: “Tôi không muốn có một loại nhân viên không phân biệt đúng sai, coi thường người khác”.

 

Mã phu nhân vô cùng tức giận.

 

Diệp Phi là ai, ân nhân cứu mạng của Bạch Như Ca, khách quý của gia đình họ Mã, cao thủ võ đạo, và thậm chí cháu trai của ông ta là Mã Thiên Quân cũng bị Diệp Phi đánh gấy tay chân.

 

Người quản lý cao gầy đắc tội như vậy, quả thực là cô ta đang đâm đầu vào lửa.

 

Cô ta không dễ dàng gì nhận được sự tha thứ của Diệp Phi, rồi lại khiến Diệp Phi tức giận, Mã Gia Thành chắc chắn sẽ đuổi việc cô ta.

 

Người quản lý cao gầy vẻ mặt trắng bệch, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng hoảng sợ: “Dì …” “Phập… Bà Mã lại giáng xuống một bạt tai: “Cút đi, cô không nghe thấy sao!

 

Muốn tôi nói lần thứ ba không? “

 

Người quản lý cao gầy không dám phản bác bất cứ điều gì, nếu không, kết cục sẽ còn tồi tệ hơn, bởi vì cô ta biết rõ tác phong của Mã phu nhân là gì.

 

Tất cả lại im lặng.

 

Không ngờ số 1 Hoa Đào này lại có biến đổi bất ngờ, càng không ngờ Diệp Phi thật sự là chủ nhân của biệt thự này, còn là do nhà họ Mã tặng.

 

Vô số người phụ nữ nhìn Diệp Phi bằng ánh mắt sáng ngời, nóng lòng muốn ôm anh vào lòng.

 

Khuôn mặt của Lâm Tam Cô rất khó coi.

 

Lâm Tiểu Nhan không kiềm chế được:”Mã phu nhân, Diệp Phi có cái tài cán gì mà được nhà họ Mã tặng số 1 Hoa Đào?”

 

Mã phu nhân mặt mày sa sầm: “Khả năng của Diệp tiên sinh, cô không thể tưởng tượng được.”

 

“Haha, không phải tôi có thể tưởng tượng được?”

 

Lâm Tiểu Nhan bật cười: “Anh ta có cái gì có thể cho tôi tưởng tượng được sao?”

 

“Anh ta chỉ là ở rể, ăn cơm thừa canh cặn, sống dựa vào chị họ tôi. Muốn đánh rắm cũng không dám. Anh ta có thể làm được cái gì?”

 

Lâm Tiểu Nhan không chịu nổi mà giãm lên đầu Diệp Phi: “Bà Mã, bà nhất định bị anh ta lừa rồi…” Cô ta tức giận đến mức quên mất Diệp Phi đã cứu Bạch Như Ca.

 

“Phập, phập, phập…’Khi nghe thấy câu này, Mã phu nhân đã tát vào mặt cô sáu cái bạt tai.

 

“Hỗn láo, khách quý của nhà họ Mã, có thể bị người như cô sỉ nhục sao?”

 

“Lâm Tiểu Nhan, cô lửa đảo giả làm thần y suýt giết chết con gái tôi là Bạch Như Ca. Cô không những không biết tự kiểm điểm, mà còn dám vu khống Diệp tiên sinh?”

 

“Cái đồ không biết tốt xấu, tôi nói cho cô biết, cô có thể ra ngoài, hoàn toàn là nhờ phúc của cậu Diệp đây”

 

“Nếu không bây giờ cô đã chết mọt gông trong tù để mai táng theo con gái tôi.”

 

“Cho cô hai ngày, ngay lập tức đem trả lại một nghìn vạn, nếu không tôi sẽ cho cảnh sát can thiệp và cho cô ngồi tù”

 

“Cút”

 

Nói hết, bà ấy dơ tay lại là một bạt tai, đánh cho hai má Lâm Tiểu Nhan sưng tấy.

 

Hoàn toàn kết thúc rồi! Lâm Tiểu Nhan liền ngã xuống đất, ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp mà khóc…

 

“Chuyện gì đang xảy ra với Lâm Tiểu Nhan?”

 

Lên xe trở về biệt thự nhà họ Đường, Đường Nhược Tuyết do dự hỏi Diệp Phi: “Tại sao cô ấy lại nợ bà Mã một nghìn vạn?”

Bình Luận (0)
Comment