Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 288

Chương 288:

 

Hàn Kiến Phong và Đường Phong Hoa cũng giễu cọt, cả nhà Đường bán đi cũng chưa được một nghìn vạn, Diệp Phi lại còn bốc lên số 1 Hoa Đào.

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết chìm xuống: “Mẹ…” “Được rồi, được rồi, đừng cãi nữa, chỉ cần gặp nhau là cãi nhau, có gì thú vị không?”

 

Lúc này, Đường Tam Quốc sốt ruột xua tay, đứng lên hoà giải: “Diệp Phi là người trưởng thành rồi, cô quản nhiều chuyện như vậy để làm gì?”

 

“Phong Hoa, đi lấy canh Linh Chỉ ra cho mọi người hạ hoả”

 

Ông ấy còn yêu cầu Đường Phong Hoa mang món canh thịt hầm.

 

Đường Phong Hoa nhanh chóng bưng một bát lớn canh Linh Chi, trong đó còn có vài miếng đông trùng hạ thảo và dược liệu khác.

 

Hương thơm tràn ngập xung quanh.

 

Đường Phong Hoa lấy thêm năm chiếc bát sứ và đổ đầy năm bát canh Linh Chi, nhà Đường mỗi người một bát, nhưng Diệp Phi thì không có.

 

Đường Nhược Tuyết hơi nhíu mày, đưa bát cho Diệp Phi: “Diệp Phi, anh uống đi”

 

Lâm Thu Linh sắc mặt khó coi: “Phung phí của trời.”

 

Diệp Phi cau mày: “Bát canh này không thể uống!”

 

Không được uống!

 

Mọi người đều sửng sốt, cùng nhau nhìn Diệp Phi.

 

“Nấm linh chỉ này là giả, do gia công làm ra”

 

Diệp Phi giải thích một câu: “Trong đó có nhiều chất độc hại, ăn vào sẽ có hại cho cơ thể”

 

“Linh Chỉ giả?”

 

Đường Phong Hoa chế nhạo: “Cậu thì biết cái gì! Linh chỉ này là do Triệu Đông Dương, Triệu thiếu gia gửi tới. Có niên đại ba trăm năm, còn cái gì mà Linh Chỉ giả … “Người ta có hàng chục chục vạn. Có thể đem tặng đồ giả sao? Dùng chút não đi”

 

“Đúng vậy, biết nhiều thật đấy. Nhưng cậu đã từng thấy qua linh chỉ chưa? Thật không biết xấu hổ!”

 

Lâm Thu Linh cũng nhìn chằm chằm vào anh với sự khinh thường, khinh bỉ hừ một tiếng.

 

Một thằng nhóc chưa từng trải sự đời, huống chỉ là nhận diện linh chỉ, e răng cả đời cũng không được nhìn thấy linh chỉ, huống chỉ còn dám ở đây nói năng xằng bậy.

 

Thật nực cười.

 

Diệp Phi nhìn Đường Nhược Tuyết “Triệu Đông Dương gửi tới?”

 

Đường Nhược Tuyết né tránh ánh mắt của anh: “Ừ, anh ta được cảnh sát thả ra, chạy đến gặp cha mẹ. Ngồi một lúc, anh †a để lại một đống quà rồi chạy”

 

Diệp Phi nhẹ giọng nói đùa, “Xem ra rất chăm chỉ lui tới”

 

“Không có.”

 

Đường Nhược Tuyết không biết tại sao lại giải thích, ‘Mấy ngày nay tôi không gặp anh ta. Muốn gặp anh ta, sao tôi còn phải gọi anh đến đón tôi chứ?”

 

Diệp Phi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm một chút.

 

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nếu muốn thì cứ uống”

 

Hàn Kiếm Phong gõ bát sứ: “Đừng cố ra vẻ ta đây”

 

Đường Nhược Tuyết nhẹ nhàng nói: “Diệp Phi, linh chỉ này cũng không tệ. Anh uống vài ngụm đi”

 

“Không được uống!”

 

Diệp Phi không quan tâm Đường Tam Quốc bọn họ có uống hay không, nhưng tuyệt đối không thể để Đường Nhược Tuyết mang vạ, vì vậy cướp lấy bát cuả cô, sau đó đổ vào bồn rửa tay.

 

Đường Nhược Tuyết trong tiềm thức kêu lên: “Diệp Phi…

 

“Tên khốn!”

 

Lâm Thu Linh không khỏi vỗ bàn hét lên: “Cậu có biết bát canh này giá bao nhiêu không!

 

Ai đã cho cậu cái quyền lãng phí nó như thế? “

 

“Câu không uống cũng không sao, tôi cũng không muốn cho cậu uống, nhưng là đây là cho Nhược Tuyết uống. Não cậu bị úng nước sao?”

 

“Nhược Tuyết, để cậu ta cút khỏi đây, cút ra ngay lập tức, nếu không đừng nhận người mẹ này nữa”

Bình Luận (0)
Comment