Chương 303:
Bà ta mang theo nụ cười đi vào phòng khách: “Ây da, mọi người đều ở đây à?”
Mọi người trong nháy mắt tưng bừng.
“Mẹ, mẹ trở về rồi sao?”
Đường Nhược Tuyết bước lên đón: “Mẹ trở về thật rồi?”
Đường Phong Hoa cũng xúm xít vây quanh: “Mẹ! Mẹt!”
Hàn Kiếm Phong cười như được mùa: “Mẹ, mẹ bình an trở về là được rồi, làm cả nhà lo lắng gần chết.”
Triệu Đông Dương nhìn thấy cảnh tượng này rất ngạc nhiên, tối hôm qua hẳn xin bố mẹ giúp đỡ, kết quả lại bị mắng cho một trận, còn bảo hắn cố gắng hết sức tránh xa vũng nước đục này.
Chẳng lẽ là bố mẹ suy nghĩ một phen âm thầm giúp mình!
Bất kể như thế nào cũng được, Triệu Đông Dương nhanh chóng cười lên: “Chúc mừng bác gái trở về, cháu còn cho rằng bác gái sáng mai mới có thể trở về cơ”
Hàn Kiếm Phong tâng bốc một câu: “Đó là nhờ Đông Dương có bản lãnh, nhà họ Triệu có mặt mũi lớn”
Đường Tam Quốc và Đường Phong Hoa rối rít đáp lại bằng ánh mắt cảm kích.
Đường Nhược Tuyết thấp giọng hỏi: “Mẹ, mẹ ở trong đó không có bị đánh chứ?”
Đường Phong Hoa cũng kéo mẹ lại hỏi: “Đúng vậy, mẹ, mẹ có chịu khổ hay không?”
“Không có, không có, mẹ rất ổn”
Lâm Thu Linh cười rạng rỡ, trên mặt tuy hơi tiều tụy, nhưng đều bị cao hứng che đi, bà ta khoát tay lia lịa: “Hồi ban đầu, mẹ đúng là có hơi sợ, cảnh sát quá hung dữ”
“Sau đó chuyện điều tra xong, không liên quan đến mẹ bao nhiêu, cảnh sát không chỉ thả mẹ ra, ai nấy còn tươi cười với mẹ”
“Cuối cùng, cục phó cũng tới xin lỗi mẹ, nói ông Đỗ nhất thời nóng lòng, hiểu lầm mà thôi.”
“Bọn họ còn bồi thường mẹ mười triệu, vừa vặn đền bù thiệt hại cho nhà máy thuốc, cho nên đến bây giờ mới trở về.”
“Vốn định gọi điện thoại cho cả nhà, nhưng mà điện thoại di động lại hết pin, vì vậy trực tiếp đi về cho cả nhà ngạc nhiên mừng rỡ một phen.”
Trên mặt bà ta rất vui vẻ, lần này không chỉ không sao, còn lấy lại mười triệu đầu tư, biết không ít nhân vật lớn, trong họa có phúc.
“Trở về là tốt, trở về là tốt rồi, bất quá em phải cảm ơn Đông Dương đàng hoàng mới được”
Đường Tam Quốc cũng rất cao hứng, kể lại hình hình mấy ngày gần đây một lần, sau đó liền kéo Triệu Đông Dương ra nói với Lâm Thu Linh: “Em không biết đó thôi, lần này, hoàn toàn là nhờ Triệu Đông Dương giúp đỡ, em mới có thể thuận lợi từ trong đó ra ngoài.”
“Nếu là những người khác, trước khi chuyện điều tra rõ ràng, không thể nào cho em ra ngoài đâu”
“Em xem Tam Cô đấy, bây giờ vẫn còn đang bị nhốt, càng khỏi nghĩ tới cái gì là trong họa có phúc”
Ông ta vỗ võ bả vai Triệu Đông Dương: “Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan”
Hàn Kiếm Phong gật đầu liên tục phụ họa: “Đúng, đúng, Triệu Đông Dương cố gắng hết sức, ngay cả bố mẹ cậu ấy cũng đồng ý ra mặt”
“Đúng vậy, Đông Dương tốn không ít tiền và quan hệ đâu”
Đường Phong Hoa cũng lớn tiếng khen ngợi Triệu Đông Dương: “Ngày hôm qua vừa lái xe, vừa tìm các lãnh đạo nhờ vả, rất không dễ dàng”
“Đúng không?”
Lâm Thu Linh cũng phản ứng lại, nắm chặt tay Triệu Đông Dương cười nói: “Đông Dương, cám ơn cháu, nhà họ Đường nợ cháu một cái ơn rất lớn”
“Dì cũng biết, chỉ cần nhà họ Đường có chuyện, cháu nhất định sẽ giúp đỡ, cũng nhất định có thể giúp đỡ được”
Bà ta nhìn Triệu Đông Dương càng lúc càng có cảm tình: “Không nói nhiều nữa, sau này, nơi này chính là nhà của cháu, có chuyện muốn dì giúp đỡ cứ việc nói”
“Chú, dì, anh Phong, chỉ là chuyện nhỏ, không có gì đáng nhắc tới đâu ạ”
Mí mắt Triệu Đông Dương không ngừng giật giật, trên mặt mang vẻ đắc ý: “Thật sự chỉ là nhấc tay một cái, ba mẹ cháu ra mặt, ông Đỗ cũng phải nể nang”
“Hơn nữa, chuyện của Nhược Tuyết, chính là chuyện của cháu, cháu không giúp cô ấy thì giúp ai?”
Diệp Phi cười lạnh một tiếng, Triệu Đông Dương này da mặt cũng dày quá đi chứ, xem ra vụ việc lần trước vẫn chưa đủ cho hắn rút ra một bài học thì phải.