Ngực hai người bị đập mạnh và gào lên văng ra ngoài.
Người ngã xuống như rơm rạ.
Vòng vây bảo vệ Đỗ Thanh Hổ nhanh chóng bị Trúc Diệp Thanh phá nát, Đỗ Thanh Hổ lại xuất hiện trước mặt cô ta.
“Giết!” Trúc Diệp Thanh vọt lên, cô ta chỉ cách Đỗ Thanh Hổ chừng vài bước.
Cô tay giơ tay lên để con dao găm giấu trong người trượt xuống và cầm nó lao thẳng về phía Đỗ Thanh Hổ, định dùng một nhát xuyên tim.
“Cạch!” Khi nó sắp đâm vào Đỗ Thanh Hổ thì luồng sáng trắng chợt hiện lên trước mặt mọi người, dao găm bị đẩy sang hướng khác.
Một giây sau đó, mọi người nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, Diệp Phi đang lao vội tới, anh dừng lại rút Ngư Trường ra.
Một đường kiếm.
Trúc Diệp Thanh không cam lòng rơi xuống thế yếu nên cũng vung tay lên chém.
Hai người nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt nhau.
Bọn họ đánh như hai con hổ trong cuộc chiến tranh giành lãnh thổ, một chiêu quyết định thắng thua.
Kiếm của Diệp Phi quá mạnh mẽ.
Mặt Trúc Diệp Thanh trắng bệch, cô ta cảm nhận thấy một ngọn núi đang đè xuống, cảm giác nặng nề đó khiến con người ta tuyệt vọng.
Cô ta muốn bỏ trốn nhưng bước chân lại không thể di chuyển, muốn đỡ rồi lại không thể đỡ nổi sức mạnh khổng lồ.
“Vụt!” Ngư Trường xé nát cơn gió đêm, chém con dao trong tay cô ta đi như đồng nát rồi tiện thể lướt qua cổ Trúc.
Diệp Thanh.
Phập, mọi thứ đã khác…
Mười một giờ đêm, Diệp Phi trở về đến biệt thự nhà họ Đường.
Trong tay anh có thêm một tấm lệnh bài, bề mặt đen nhánh, làm bằng kim loại cứng rắn, mặt trước khắc một con hổ, mặt sau là một chữ ‘thiêr7.
Thiên Hổ Lệnh.
Đây là món quà quý báu mà Đỗ Thanh Hổ tặng cho Diệp Phi.
Tối nay đánh nhau một trận, một kiếm của Diệp Phi đã hạ gục Trúc Diệp Thanh, không chỉ được mọi người kính sợ, còn lấy được chân tâm thực ý của Đỗ Thanh Hổ.
Mạng của mẹ, mạng của bản thân, khiến cho Đỗ Thanh Hổ và Diệp Phi càng thân thiết hơn trên bàn rượu, cùng nhau chén tạc chén thù, ngay cả Thiên Hổ Lệnh cũng tặng cho Diệp Phi.
Có được lệnh bài này, Diệp Phi không chỉ có thể điều động vốn của tập đoàn Tứ Hải, còn có thể điều động bất kỳ nhân viên nào dưới trướng tập đoàn.
Ngay cả đối với những quản lý cao cấp như Hoàng Chấn Đông, anh cũng có quyền quyết định số phận của họ.
Địa vị của Diệp Phi ở trong tập đoàn Tứ Hải, ở một số một số lĩnh vực gần như là chính bản thân Đỗ Thanh Hổ, điều này cũng có nghĩa là Đỗ Thanh Hổ sẽ che chở cho Diệp Phi vô điều kiện.
Mặc dù Diệp Phi không thích giang hồ gió tanh mưa máu, nhưng vẫn cảm thấy được có thêm nhiều bảo đảm, sẽ càng có nhiều cơ hội tự bảo vệ bản thân và những người chung quanh, cho nên cuối cùng vẫn nhận Thiên Hổ Lệnh.
Chẳng qua là anh cảm thấy tâm trạng đang khá hào hứng của mình, khi nhìn thấy Đường Nhược Tuyết, đột nhiên nguội xuống.
“Trở về rồi?”
Đường Nhược Tuyết không ở một mình trong phòng, mà ngồi trên ghế sa lon trong căn phòng nhỏ bên ngoài, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vẻ mặt lãnh đạm của Diệp Phi.
Diệp Phi ừ một tiếng: “Có chuyện gì à?”
“Tôi còn cho rằng anh ôm được chân Đỗ Thanh Hổ rồi, thì xem thường chúng tôi không thèm trở về nữa chứ”
Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Đường Nhược Tuyết nhìn Diệp Phi: “Sao hả, Đỗ Thanh Hổ không giữ anh lại, Tống Hồng Nhan cũng không giữ anh lại sao?”
Diệp Phi khẽ cau mày: “Có thể nói chuyện đàng hoàng tử tế được không?”
“Cố ý chặn không cho chúng tôi vào Túy Tiên Lâu, cầm súng hù dọa chị tôi ngay trước mặt mọi người, còn tát Triệu Đông Dương hai bạt tai.”