Đường Nhược Tuyết ngăn Diệp Phi nói ra miệng: “Bây giờ tôi chỉ hy vọng anh lấy ngọc Tướng Quân ra cho bố”
“Yên tâm, ba chục triệu, tôi cho anh, bây giờ trong tay tôi không có nhiều tiền như vậy, nhưng tôi sẽ trả góp cho anh, nội trong ba năm sẽ trả đủ”
Cô biết bố mình rất vô lý, nói gì thì nói, ngọc Tướng Quân đều là do Diệp Phi lấy được, nhưng cô không chịu nổi dáng vẻ buồn bực không vui của bố.
Cho nên cô hy vọng Diệp Phi có thể giao ngọc Tướng Quân ra.
“Nhược Tuyết, ba chục triệu, anh không cần, ngọc Tướng Quân, anh cũng không cách nào cho bố được”
Diệp Phi lắc đầu: “Bởi vì anh có chỗ cần dùng”
Ngọc Tướng Quân chế tạo thành ngọc bội, có thể tiêu tai trừ tà, giá trị hơn bây giờ gấp trăm lần.
“Chỗ cần dùng, ngoại trừ bán lấy tiền, còn có thể có ích lợi gì?”
Lâm Thu Linh đập bàn một cái: ‘Mày đừng nói là nó có tác dụng trừ tà ma nhé?”
Hê, mẹ vợ, mẹ nói đúng rồi đấy. .. Diệp Phi nhìn Lâm Thu Linh một cái, sau đó mở miệng nói với Đường Tam Quốc: “Bố, tuy ngọc Tướng Quân con không thể cho bố, nhưng con có thể tặng bố một bảo vật khác”
“Giá trị còn lớn hơn so với ngọc Tướng Quân”
Nói đến đây, Diệp Phi lấy cái tháp Phật nhỏ treo trên xe của Sát Thủ Nửa Đêm ra, sau đó nhẹ nhàng đặt trước mặt Đường Tam Quốc.
Bởi vì Diệp Phi đi gấp, không kịp lấy túi đựng, cũng không lau chùi dơ bẩn, cho nên chiếc tháp Phật có sao để vậy, phơi bày trước mắt mọi người.
“Đồ khốn!”
Diệp Phi không lấy ra thì thôi, vừa lấy ra, Đường Tam Quốc càng tức giận, ông ta hất tay, chiếc tháp Phật bị quét rơi bịch xuống đất: “Mày cho là bố mày mù mắt có phải hay không?”
“Một đống sắt vụn cũng dám lấy ra chọc giận tao? Còn dám nói giá trị còn lớn hơn so với ngọc Tướng Quân?”
“Mày càng lúc càng không coi tao ra gì.”
“Nhược Tuyết, thứ người như vậy không đáng để lưu luyến, ly hôn, phải ly hôn”
“Bắt nó lập tức cút ra khỏi nhà họ Đường, ba không muốn nhìn thấy nó nữa”
Đường Tam Quốc hoàn toàn thất vọng với Diệp Phi: “Ngọc.
Tướng Quân bố cũng không cần, bảo nó cút ngay cho bố”
Lâm Thu Linh và đám người Hàn Kiếm Phong cũng đều trợn tròn đôi mắt.
“Diệp Phi, mày coi mày làm bố tức giận đến thế nào kìa?”
Đường Nhược Tuyết đi tới vỗ vỗ vào lưng Đường Tam Quốc, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Diệp Phi lên tiếng: “Ngọc Tướng Quân, bố, và tôi, cái nào quan trọng hơn?”
Tôi quan trọng, bố quan trọng, hay là ngọc thạch quan trọng!
Diệp Phi muốn giải thích thêm, giải thích của giá trị tháp Phật, nhưng nhìn thấy cả nhà đằng đăng sát khí, anh cũng không có ý đó nữa.
“Các người có lấy hay không, có tin hay không thì tùy”
Diệp Phi trầm giọng: “Dù sao ngọc Tướng Quân, tôi cũng sẽ không cho.”
Lâm Thu Linh quát một tiếng: “Cút”
Đường Phong Hoa phụ họa theo: “Dù sao bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi, người qua lại không phải Hoàng Chấn Đông chính là Đỗ Thanh Hổ, từ đường nhà họ Đường không chứa nổi ông trời con mày đâu.”
“Mau cút đến giới thượng lưu của mày đi.”
Cô ta rít lên: “Yên tâm, sau này bọn tao gặp mày sẽ đi đường vòng tránh, không dám cản đường mày”
Diệp Phi không quan tâm đến cô ta, có điều, nhìn chằm chằm Đường Nhược Tuyết mở miệng: “Em cũng muốn anh đi sao?”
Giọng Đường Nhược Tuyết lạnh như băng sương: “Tôi nói rồi, đưa ngọc thạch cho bố, tôi trả tiền cho anh”
“Đây cũng không phải là chuyện tiền nong”
“Được, tôi đi”
Diệp Phi nổi giận gầm lên một tiếng, mất hết ý chí, xoay người đi về phía cầu thang, chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi.