Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 330

Lời Lý Kiếm Tinh đã đánh một cú chí mạng vào mọi người nhà họ Đường.

 

Không ai ngờ được, Diệp Phi đã thật sự đánh nhau với Sát Thủ Nửa Đêm.

 

“Không ngờ tên ăn cháo đá bát kia lại may mắn như vậy, đánh gục bốn tên tội phạm bị truy nã”

 

Trong mắt Đường Phong Hoa chỉ có tiền thưởng trong lời nói của Lý Kiếm Tinh: “Tiền thưởng hơn mười triệu chứ ít gì”

 

Vẻ mặt Đường Tam Quốc có chút lúng túng: “Chẳng lẽ lúc ấy nó thật sự cố ý kiếm chuyện?”

 

Nghĩ đến Sát Thủ Nửa Đêm đều là những nhân vật giết cả nhà, trong lòng Đường Tam Quốc rùng mình một cái.

 

Nếu như đối phương thật sự có ý định xấu với ngọc Tướng Quân, mình và Đường Phong Hoa giờ phút này sợ là phơi thây ngoại ô rồi, Đường Tam Quốc có một tia áy náy đối với Diệp Phi.

 

“Cái gì mà cố ý?”

 

Lâm Thu Linh hừ một tiếng: “Đó chính là phản ứng chân thực của nó, nó hoàn toàn chỉ vì không muốn buông ba chục triệu kia ra thôi”

 

“Gặp Sát Thủ Nửa Đêm chẳng qua là tình cờ, sau đó lợi dụng chuyện này để che giấu lòng tham của nó.”

 

“Một thằng ranh sẵn sàng vì năm trăm ngàn mà đến đây cưới xung hỉ, làm sao chống lại nổi cám dỗ của ba chục triệu?”

 

Lâm Thu Linh vẫn chê bai Diệp Phi như thường lệ, từ đầu đến cuối bà ta đều không muốn thừa nhận, Diệp Phi gây chuyện là vì an toàn của chồng bà ta và con gái.

 

Điều này làm bà ta rất mất mặt.

 

“Mẹ, đừng nói nữa”

 

Đường Nhược Tuyết rất phiền não: “Đừng nhắc đến Diệp Phi, đừng nói nữa… “

 

Cô rất khó chịu, nhưng càng nhiều hơn là sợ, cô có làm sao cũng không ngờ được, Diệp Phi thật sự đụng độ với Sát Thủ Nửa Đêm, điều này cho thấy anh hoàn toàn không hề nói dối.

 

Cô sợ mình trách lầm Diệp Phi.

 

“Thế nào, chuyện nó làm, mẹ nói không được sao?”

 

Lâm Thu Linh trừng mắt: “Sự thật chính là, nó vì ba chục triệu, không coi con và bố con ra gì hết”

 

“Thậm chí còn lấy ra một đống sắt vụn lừa phỉnh bố con”

 

Nói tới đây, bà ta còn dùng chân đá chiếc tháp Phật, mặt đầy khinh thường.

 

Thấy tháp Phật bẩn thỉu, Đường Tam Quốc lại tức giận lồng lộn, cũng hùng hổ đá thêm một đá: “Đúng là khốn kiếp”

 

Diệp Phi thật sự coi mình là đồ ngu xuẩn không biết nhìn đồ cổ, tùy tiện lấy một cái tháp Phật rách nát ra lừa gạt mình.

 

“Bố mẹ, bỏ đi, đừng nhắc tới anh ta nữa, dù sao bị chúng †a đuổi ra ngoài rồi.”

 

Hàn Kiếm Phong tươi cười: “Nhược Tuyết cũng ly hôn với nó rồi, nó và chúng ta hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa”

 

“Sống hay chết cũng không cần để ý tới.”

 

Trong lúc Lâm Thu Linh và Triệu Đông Dương cao hứng gật đầu, ngoài cửa có thêm mấy chiếc xe nữa chạy đến, cửa xe mở ra, trong xe có năm sáu người đàn ông tuổi đã hơn năm mươi bước xuống.

 

Từng người ai nấy đều quần áo sang trọng, khí thế bất phàm, thoạt nhìn cũng có thể khẳng định không giàu thì cũng cực giàu.

 

Đường Tam Quốc liếc ra một cái, sửng sốt, người đi đầu chính là Quỷ Nhãn Đại Sư.

 

Ông ta lập tức nặn ra nụ cười, vồn vã nghênh đón: “Đại sư, lão Vương, lão Trương, lão Trần, các người sao lại đến đây?”

 

Tất cả đều là bậc thầy giám định bảo vật hàng đầu giới chơi đồ cổ, so với Đường Tam Quốc, còn cao hơn ba bốn “Nghe nói ông hốt được ngọc Tướng Quân, bọn họ liền kéo tôi tới đây, muốn thưởng lãm đồ quý một phen.”

 

Quỷ Nhãn Đại Sư ha ha cười to bắt tay Đường Tam Quốc: “Tôi cũng cảm thấy mình ngắm chưa được thỏa mãn, nên mạo lì muội đến đây”

 

Mãẫy người đàn ông còn lại cũng chào hỏi với Đường Tam Quốc.

 

Lâm Thu Linh chào hỏi, mời mọi người ngồi xuống.

 

“Quỷ Nhãn Đại Sư, lão Vương, lão Trương, xin lỗi, các người đến chậm một bước rồi.”

 

Đường Tam Quốc mặt mày đầy vẻ lúng túng, càng tức giận và thù hận Diệp Phi hơn, nếu như không phải anh lấy ngọc Tướng Quân đi, bây giờ ông ta có thể nở mày nở mặt một phen rồi.

 

“Thằng ở rể nhà tôi trong mắt chỉ biết có tiền, tôi khuyên nhủ thế nào cũng không chịu cho tôi viên ngọc, ngay cả cho †ôi mượn xem hai ngày thôi cũng không chịu.”

Bình Luận (0)
Comment