Năm đó anh sáu tuổi, trong cơn quãn bách cơ hàn, được Đường Nhược Tuyết giúp đỡ, anh liền thề, nếu sống sót nhất định phải đền đáp cho Đường Nhược Tuyết thật tốt.
Sau đó cơ duyên trùng hợp, được kết hôn với Đường Nhược Tuyết, Diệp Phi không chỉ không cảm thấy đây chẳng qua chỉ là cưới xả xui, mà còn cho rằng đây là ông trời đã không đối xử tệ với mình.
Có thể kết hôn với nữ thần trong lòng khi còn bé, vinh hạnh biết bao nhiêu?
Diệp Phi là ôm lòng biết ơn và tình yêu bước vào nhà họ Đường, còn tình nguyện làm trâu làm ngựa hòng hy vọng được dung nạp vào đại gia đình này, cứ nghĩ mình lấy lòng thành đối đãi thì cũng có ngày được trở thành người một nhà.
Ai ngờ một năm trôi qua, hai bên lại chia tay không êm đẹp, Diệp Phi suy nghĩ nát óc cũng không ngờ sẽ là kết cục này.
Ánh mắt lạnh nhạt, ký tên lên thỏa thuận ly hôn, khiến cho Diệp Phi tự giêu nhại chính mình, sau đó lại đổ vào mồm mấy ly rượu đắng chát.
Anh uống liền tù tì hơn một chục chai rượu, sáu chai bái bai quá khứ, sáu chai chào đón tương lai.
Diệp Phi hy vọng, ngày mai tỉnh lại, sẽ quên được Đường Nhược Tuyết, mình có thể sống một cuộc sống mới.
Cách đó không xa, Lâm Bách Thuận cùng Trầm Vân Phong vừa ngậm thuốc lá, vừa nhìn Diệp Phi lắc đầu.
Bọn họ không biết Diệp Phi đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể thấy được Diệp Phi bây giờ đang rối như tơ vò, đầu óc phiền muộn, rõ ràng là bọn họ khuyên không được, vì vậy cuối cùng bấm điện thoại gọi một con số.
Chưa đầy nửa giờ sau, bên ngoài nhà hàng liền có năm sáu chiếc xe lái tới, chiếc Ferrari đi giữa mở cửa ra, một người phụ nữ mặc áo đỏ, khí chất kiều my bước xuống.
Dáng vẻ lả lướt uyển chuyển, khuôn mặt rất hại nước hại dân, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt không ít người.
Người phụ nữ áo đỏ ném kính râm vào trong xe, sau đó hai chân vội vàng bước vào nhà hàng, lạnh lùng đảo mắt nhìn một cái, liền thẳng đi về phía Diệp Phi đang ngồi bên cửa sổ.
Thấy Diệp Phi, ánh mắt cô chợt hiền hòa lại, gót giày gõ xuống đất, rất nhanh thân thể thơm ngát đã đứng trước mặt Diệp Phi.
“Có rượu ngon, phải có người đẹp cùng uống mới được.”
Người phụ nữ áo đỏ lười biếng nở một nụ cười quyến rũ: “Nếu không rất không thú vị”
Diệp Phi vừa nghe thấy giọng nói này, trong lòng không tránh khỏi rung động một cái.
Mùi hương u trầm trôi lơ lửng trên chóp mũi, ngẩng đầu lên, chính là khuôn mặt đủ để làm tất cả đàn ông trên đời kích động tâm thần.
Là Tống Hồng Nhan.
Diệp Phi đang định uống hết ly cuối cùng, nhưng cánh tay ngọc ngà thon dài của Tống Hồng Nhan liền vươn ra chặn lại, sau đó cướp lấy cốc rượu nốc cạn.
Một ly rượu chát đắng, cứ như thế trôi tuột xuống cổ họng của người đàn bà, rất nhanh đã bị uống sạch sẽ.
Tống Hồng Nhan rất thẳng thắn: “Ly hôn?”
“Làm sao chị biết?”
Diệp Phi sửng sốt, sau đó cười nói: “Trên mặt tôi viết rõ ràng lắm à?”
“Ngược lại, chẳng có gì trên mặt cậu cả, mà là giấy ly hôn trong túi cậu lộ ra rồi kìa”
Tống Hồng Nhan đưa tay rút tờ giấy ly hôn ra, nhưng không mở ra xem, chỉ là xếp lại ngay ngắn nhét vào trở về túi Diệp Phi: “Sao thế? Không bỏ được à?”
Diệp Phi khế lắc đầu một cái: “Không phải.”
Tống Hồng Nhan mỉm cười ngẫm nghĩ: “Vậy sao lại phải uống rượu giải sầu? Độc thân, tự do, hẳn cậu phải vui mới đúng, không phải cậu vẫn muốn ly hôn sao?”
Trong lòng cô rất hiểu Diệp Phi, có một số thứ, không phải nói buông xuống là có thể buông xuống được.
Diệp Phi dựa ngửa vào ghế cười một tiếng: “Sau này không có ai nuôi tôi, không có tiền tiêu vặt nữa, sao tôi có thể vui vẻ được chứ?”
“Chị nuôi cậu.”
Tống Hồng Nhan vẫn ngang ngược như thường lệ: “Cậu vào nhà họ Tống tôi làm con rể ở nhờ”
Con rể ở nhờ? Nghe thấy bốn chữ này, Diệp Phi lại cười khổ một cái.
“Không trả lời, tôi coi như cậu ngầm đồng ý nhé”
Tống Hồng Nhan đặt ly rượu lên bàn, nắm tay Diệp Phi lên, diu dàng cười nói: “Nhớ kỹ, sau này, cậu chính là người của chị.”