Thấy Lưu Phú Quý nói như móc tim móc phổi, Diệp Phi nhẹ nhàng khẽ gật đầu: “Được, trở về phòng khám, tôi sẽ kê một thang thuốc bắc cho anh điều chỉnh thân thể, sau đó sẽ dạy cho anh một bộ quyền pháp thích hợp với thể trạng của anh”
“Không dám nói lấy một chọi trăm, lấy một chọi mười tuyệt đối không thành vấn đề”
Anh đã quyết định mang theo Lưu Phú Quý bên cạnh, đương nhiên phải có nghĩa vụ bồi dưỡng Lưu Phú Quý, nếu không gặp lại loại người như Lôi Thiên Báo, anh ta lấy cái gì chống lại?
Hơn nữa trong đầu anh là một đống khí công và quyền cước, lấy đại ra một bộ, cũng đủ để Lưu Phú Quý luyện tám đến mười năm chưa xong.
“Cám ơn anh Phi, cám ơn anh Phi.”
Lưu Phú Quý mở to đôi mắt sáng lấp lánh, cảm kích không thôi: “Tôi nhất định sẽ không khiến cho anh thất vọng, tôi muốn trở thành cao thủ hạng nhì ở Trung Hải”
Anh dứ dứ quả đấm.
“Kéttttl”
Trong lúc nói chuyện, Lưu Phú Quý đột nhiên liếc thấy một chiếc Porsche xông ra, quay đầu đi ngược chiều chắn trước mặt, anh vội vàng đạp thắng xe thật gắt.
Chiếc xe chạy lảo đảo, khó khăn lắm mới ngừng lại được, có điều, chiếc Porsche quá lớn, đâu xe va chạm vào nhau, trong nháy mắt chiếc Porsche có thêm mấy dấu vết bị xước.
Còn chiếc đèn xe Mercedes cũng vỡ vụn.
Porsche thấy va chạm, cũng thắng xe lại.
Lưu Phú Quý khẽ cau mày, sau đó mở cửa xe chui ra.
Cửa xe Porsche cũng mở ra, một người phụ nữ vóc dáng cao gầy bước xuống, trên người mặc áo cánh dơi và váy bút chì, trên đầu còn đội một cái mũ đỉnh chóp màu đỏ.
Trang điểm rất kỹ càng, tướng mạo rất đẹp, nhưng cả người tỏ ra vênh váo hung hăng.
Không đợi Lưu Phú Quý mở miệng nói chuyện, cô ta liền đạp giày cao gót, cộp cộp cộp đi tới, nổi giận đùng đùng chỉ Lưu Phú Quý quát lên: “Lái xe kiểu gì vậy?”
“Biết xe tôi đắt bao nhiêu không? Thấy mà không biết tránh ra à?”
Lưu Phú Quý không cam lòng chịu kém thế: “Rõ ràng là cô quay đầu xe đi ngược chiều, làm sao lại biến thành tôi sai hả?”
Cái Porsche, anh lái chiếc xe nát này, anh có tư cách gì đối điều với tôi?”
Người đàn bà đội mũ đỏ bưng mặt che mồm mắng chửi: “Bà đây lái xe, cho tới bây giờ bất kể phạm luật phạm liếc, trong từ điển của tôi không có hai chữ ‘phạm luật’ quái quỷ gì đó”
“Tôi chỉ biết là tôi muốn quay đầu, anh nhất định phải né tránh, không tránh được, thì chính là trách nhiệm của anh”
“Cho anh thời gian ba phút để cân nhắc, hoặc là đền cho tôi một trăm ngàn, hoặc là tôi sai người đập xe.”
Cô ta cầm điện thoại ra, khí thế hung hăng uy hiếp.
Lưu Phú Quý không ngừng được kêu lên: “Cô có thể nói chuyện có tình có lý chút được không hả?”
“Tình lý?”
Người đàn bà đội mũ đỏ cười lạnh một tiếng: “Bà đây chính là đạo lý”
Lưu Phú Quý chỉ biết bó tay đối với người đàn bà này: “Nói chuyện với cô không được rồi, báo cảnh sát, chờ cảnh sát giao thông xử lý đi”
“Bốp! “
Lưu Phú Quý mới vừa nói xong, người đàn bà đội mũ đỏ liền xông tới, hung hăng tát lên mặt Lưu Phú Quý.
“Chó má, mày là thứ khốn nạn gì, dám gọi cảnh sát giao thông bắt tao…”
Lưu Phú Quý lảo đảo một chút: “Sao cô lại đánh người?”
“BốpI”
Người đàn bà đội mũ đỏ lại một cái tát nữa: “Đánh mày thì thế nào?”
“Bốp!”
“Bà không được đánh mày sao?”
“Bốp!”
“Biết bà đây là ai không?”