Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 341

“Diệp Phi!” Lúc này, Lâm Thu Linh và Hàn Kiếm Phong đã nhận ra Diệp Phi, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên lúng túng vô cùng.

 

Ngày hôm qua bị mất mặt, khiến cho bọn họ xấu hổ không thôi, nhưng cũng khiến cho bọn họ coi Diệp Phi như một cái gai, cũng không muốn nhìn thấy Diệp Phi để nhớ tới chuyện xấu hổ của mình nữa.

 

Nhưng mà không ngờ, Lâm Bối Nhi vừa tới Trung Hải một cái đã xảy ra mâu thuẫn với Diệp Phi.

 

Còn náo loạn đến độ không thể xuống thang được.

 

Vẻ mặt Lâm Thu Linh và Hàn Kiếm Phong đều rất phức tạp, không biết đóng vai trò gì để nói chuyện với Diệp Phi.

 

“Diệp Phi, gan mày cũng lớn ghê nhỉ”

 

Đường Phong Hoa cũng ngẩn ra, sau đó giận dữ mắng chửi: “Trước mặt bao nhiêu người mà đánh một cô gái, mày không biết xấu hổ sao?”

 

“Người đàn bà này quay đầu xe đi ngược chiều, biết sai không hối cải, còn ra tay đánh người.”

 

Diệp Phi từ chối cho ý kiến: “Tôi có đánh cô ta mấy bạt tai cũng là vì muốn tốt cho cô ta, tránh cho sau này hại chết người phải ngồi tù bóc lịch”

 

“Cái gì là vì tốt cho nó, đừng nói mấy câu úng não đó, mày rõ ràng cố ý bới lông tìm vết”

 

Đường Phong Hoa khí thế hung hăng: “Nhược Tuyết ly hôn với mày, trong lòng mày khó chịu, cho nên ra tay với thân thích nhà họ Đường, mày không đáng mặt đàn ông.”

 

Hàn Kiếm Phong cũng lên tiếng phụ họa: “Không bỏ được.

 

Nhược Tuyết, thì mày tìm cách đền bù cho nó đi, cố làm ra vẻ huyền bí làm gì hả?”

 

“Cố ý bới lông tìm vết?”

 

Diệp Phi nhàn nhạt hài hước: “Các người quá đề cao mình rồi: Lúc này, đầu đường cuối đường lại có mười mấy chiếc xe chạy đếni, tất cả đều là người Chương Đại Cường phái tới, trong nháy mắt đã khống chế đám công nhân của Hàn Kiếm Phong.

 

Thật ra thì bọn họ xuất hiện hay không cũng không có vấn đề gì cả, Hàn Kiếm Phong biết Diệp Phi có quan hệ với Đỗ Thanh Hổ, cho nên có mang đến nhiều công nhân hơn đi nữa cũng sẽ không dám động vào Diệp Phi.

 

“Tôi không dư thời gian nói nhảm với cô, hoặc là tôi báo cảnh sát tạm giam cô, tố cáo cô vi phạm luật giao thông, làm tổn thương người khác, hoặc là cô quỳ xuống dập đầu xin lỗi, bồi thường thiệt hại”

 

Diệp Phi nói ngắn gọn mà uy lực: “Dĩ nhiên, nếu khó chịu, các người có thể cùng xông lên đánh với tôi.”

 

“Thì ra mày chính là Diệp Phi, thằng anh rể ở nhờ vô dụng của tao, à không, thằng anh rể bị trục xuất khỏi nhà”

 

Lúc này, từ trong miệng Hàn Kiếm Phong nói ngắn gọn, Lâm Bối Nhi đã biết được thân phận Diệp Phi, vốn đang kinh hoàng hốt hoảng lại trở nên mười phần phấn khích, lại còn tức giận vô cùng.

 

Cô ta vẫn cho rằng mình vừa gặp một nhân vật ghê gớm nào đó, không ngờ là phế vật bị nhà họ Đường trục xuất.

 

“Đuổi là đúng, đuổi là đúng, nếu không chị tao sớm muộn cũng bị mày chọc mù mắt”

 

“Diệp Phi, mày bây giờ không còn liên quan gì đến nhà họ Đường nữa, mày cũng không còn chỗ dựa vào, hơn nữa chuyện hôm nay, tao cũng không cần phải nể mặt mũi dì Tư làm gì”

 

Lâm Bối Nhi cố làm ra vẻ: “Dì Tư không đành lòng cho mày một trận, nhưng tao còn có rất nhiều bạn bè có thể cho mày một trận”

 

Trong lúc nói chuyện, cô ta cầm lên một cái xẻng sắt đập về phía Diệp Phi.

 

Diệp Phi một cước đá bay.

 

“Đủ rồi, Diệp Phi, chuyện này đến đây chấm dứt đi”

 

Lâm Thu Linh tiến lên một bước, nhìn chăm chăm Diệp Phi, lạnh lùng lên tiếng: “Nói thế nào thì nói, chúng ta cũng là người một nhà, hơn nữa mày vẫn còn tình cảm với Nhược Tuyết, mày có thể cho một chút mặt mũi…”

 

“Xin Diệp Phi lại một tát quạt bay Lâm Bối Nhi: “Mấy người càng nói… càng làm tôi cảm thấy ngứa cả tai”

 

“Bối Nhi!”

 

Thấy Lâm Bối Nhi lại bị Diệp Phi tát bay qua một bên, Lâm Thu Linh tức giận không thôi, đứng phía trước chặn Diệp Phi lại, gào mồm lên: “Khốn kiếp, mày hiếp người quá đáng”

 

“Bối Nhi cho dù có sai, cũng chỉ là một cô gái, một đứa bé.”

 

“Mày cứ như thế tát nó không chút nương tình, không tiếc tay dọa nó sợ hãi, không sợ bị sét đánh sao?”

 

Diệp Phi cười một tiếng: “Không”

 

Đứa bé?

 

Cô gái?

Bình Luận (0)
Comment