Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 355

“Không cần, mình kêu xe taxi là được”

 

Triệu T¡ Kì lắc đầu một cái, quét qua Diệp Phi, cho rằng anh chỉ lái cỡ xe đi chợ là cùng, không khéo chỉ là một chiếc xe nội địa quèn nào đó.

 

Xe giá rẻ, cô ngồi không có quen.

 

“Được rồi, cứ như vậy trước đi, ngày khác liên lạc.”

 

Sau khi nói xong, cô liền đi lên trước mấy mét ngoắc xe taxi.

 

“Kỳ Kỳ, không sao đâu, cô ấy có thể chăm sóc kỹ mình mà”

 

Đối với Triệu Ti Kì, Diệp Phi không có cảm tình gì, sau đó kéo Đường Kỳ Kỳ vào trong xe.

 

“Ộp”

 

Diệp Phi đạp cần ga, xe từ từ lái qua bên cạnh Triệu Ti Kì.

 

Triệu T¡ Kì theo bản năng liếc một cái, nụ cười khinh thường trong nháy mắt cứng đờ: Audi, sáu tám…

 

“Anh rể, em nói cho anh nghe nha, lần này em trở về, là lén về đó”

 

Đường Kỳ Kỳ ngược lại không chú ý Diệp Phi lái xe gì, sau khi ngồi vào ghế phụ lái kế bên tài xế, cô liền tương một tràng thẳng như ruột ngựa: “Anh cũng biết đấy, em đã sắp tốt nghiệp rồi, ở nước ngoài kinh tế không tốt, công việc cũng khó tìm, cho nên em đã nộp mười mấy cái CV về Trung Hải.”

 

“Ha ha, anh đoán kết quả như thế nào?”

 

“Bảy tám công ty đã đưa ra lời mời với em, bảo em trong tuần này tham gia thi tuyển”

 

“Một trong số đó, công ty dược Bách Hoa là hợp ý em nhất, họ đang tuyển một trợ lý chủ tịch, tiền lương thử việc là năm trăm ngàn một năm”

 

Cô nghiêm trang: “Con người em ấy, kỹ thuật không có, mạng lưới giao thiệp cũng không có, cũng chỉ có thể làm người quản lý”

 

Diệp Phi hơi sửng sốt vào công ty này?”

 

Công ty dược Bách Hoa? Em muốn “Đương nhiên, em thật sự cảm thấy không vào không được, nếu không em bay mấy ngàn ki lô mét về đây thi tuyển để làm gì?”

 

Đường Kỳ Kỳ bắt chéo hai chân: “Em nói cho anh biết, đừng thấy công ty dược Bách Hoa này nhỏ mà coi thường, thật ra thì nó dựa vào ngân hàng Bách Hoa, bất cứ lúc nào cũng có thể phát triển lớn mạnh”

 

Diệp Phi cười một tiếng: “Em cũng tìm hiểu kỹ quá đi chứ”

 

“Còn phải nói”

 

Đường Kỳ Kỳ lười biếng trả lời một câu, sau đó liền chuyển đề tài: “Bố mẹ vẫn luôn hy vọng sau khi tốt nghiệp em trở về công ty Thiên Đường làm việc, trợ giúp chị em, nhưng mà em thì một chút hứng thú cũng không có.”

 

“Em cũng không muốn lãng phí thanh xuân may áo cưới cho người khác như chị ấy, công ty Thiên Đường bất quá là công cụ mà Đường môn bòn rút máu tươi của gia đình em thôi”

 

“Cho nên em chuẩn bị để sau khi tốt nghiệp đến công ty khác làm việc”

 

“Tối nay em hẹn mấy người bạn đi chơi, bọn họ đều là nhân viên công ty dược Bách Hoa, nghe nói vị trí ng không thấp”

 

“Em vừa xuống máy bay là tìm bọn họ ngay, chính là hy vọng bọn họ giúp em một chút.”

 

“Em nhờ anh đi đón em, là muốn anh bao che cho em, để bố mẹ khỏi mất công cấm em đi thi tuyển, mà bắt em về công ty Thiên Đường”

 

Cô thẳng thắn nói với Diệp Phi mục đích của mình.

 

“Kỳ Kỳ, xin lỗi, chắc là anh không giúp được em… “

 

Trước mặt là ngã tư đường, đèn đỏ, Diệp Phi đạp thắng xe, khẽ gật đầu một cái: “Anh và chị em… “

 

“Anh không được từ chối em”

 

Đường Kỳ Kỳ chu cái miệng nhỏ nhắn, nửa người hơi dựa vào Diệp Phi: “Anh mà không giúp em, tự do của đại mỹ nữ này sẽ bị cả nhà bóp chết”

 

Mặc dù Diệp Phi chẳng qua chỉ coi Đường Kỳ Kỳ là cô em gái nhỏ, nhưng khi bị cô dựa vào như vậy, ánh mắt vẫn không khỏi lướt qua một tia xuân quang.

 

Tuổi trẻ thật là tốt mà.

 

Trong lòng Diệp Phi cảm khái một tiếng, giống như đánh hơi được hơi thở của trái táo non.

 

Bất quá Diệp Phi vẫn lắc đầu: “Anh thật sự không thể bao che cho em được.”

 

“Tại sao lại không bao che được chứ?”

Bình Luận (0)
Comment