Chương 388:
Ngoài ra các kinh doanh mặt hàng đồ cổ khác cũng bị ảnh hưởng.
Vì vậy nhìn Đỗ Thanh Đế Thanh và những người khác đem từng viên ngọc đi, Triệu Ti Kì và Tiêu Nhược Băng đều cắn răng căm hận.
Họ thực sự muốn lao tới gành lại.
“Tôi nói rồi, tôi muốn ra mặt cho Đỗ Thanh Đế”
Diệp Phi không dừng lại, chậm rãi đi tới trước mặt hai người phụ nữ: “Thế nào, bây giờ đã phục chưa?”
Tiêu Nhược Băng oán hận, nói: “Diệp Phi, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, sớm hay muộn cũng có một ngày tôi sẽ chém anh ra thành tám khúc”
Triệu T¡ Kì cũng lạnh lùng nhìn: “Tôi sẽ nói tất cả chuyện hôm nay cho cậu Uông.”
“ồ, bây giờ còn đe dọa tôi nữa sao?”
Khóe miệng Diệp Phi hiện lên một chút giễu cợt: “Không phải vừa nãy kiêu ngạo hò hét bảo tôi cứ việc mua sao? Bây giờ lại thành thua không chịu được rồi à? “
“Các người đúng là thật sự làm mất mặt Uông Văn Phi”
“Các người đã quyết tâm gây khó dễ thì tôi cũng tính toán món nợ cũ luôn”
Anh chỉ tay về phía Tiêu Nhược Băng: “Cho cô mười phút, trả mười năm tỷ lại cho tôi, hôm nay tôi không gây khó dễ cho các người nữa”
“Nếu không các người sẽ hoàn toàn tuyệt vọng”
Diệp Phi vẫn mạnh mẽ.
“Trả lại cho anh hả?”
Tiêu Nhược Băng tức giận gần chết khi nghe thấy lời này, nhìn Diệp Phi, nói: “Tại sao phải trả lại chứ?”
Diệp Phi nở nụ cười: “Không có lý do gì hết, cô chỉ cần biết là phải trả lại tôi mười năm tỷ, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”
“Đừng có cho rằng là tôi quá đáng, cô đã phái sát thủ để giết tôi, món nợ này tôi vẫn chưa có tính toán đâu”
Anh nhìn đồng hồ: “Chỉ còn sáu phút..” Khuôn mặt của Tiêu Nhược Băng hơi thay đổi khi nghe thấy vậy, có lúc cô ta nghĩ có phải là sát thủ kia đã bị cảnh sát bắt đi rồi, nhưng bây giờ xem ra là đã bị thua bởi Diệp Phi.
Cô ta cảm thấy mình không thể nhìn thấu được Diệp Phi, người này còn bị Đường Tam Quốc mắng chửi là đồ phế vật mà, như thế nào mà bây giờ mình bị người này làm cho thảm hại như vậy chứ?
Tuy nhiên, cô ta nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh: “Diệp Phi, tôi thừa nhận anh có chút năng lực, nhưng không có nghĩa là anh có thể đè đầu cưỡi cổ chúng tôi được”
Sắc mặt Tiêu Nhược Băng lạnh lùng: “Anh đã thắng được hai mươi bốn nghìn tỷ rồi, còn làm hỏng tám nghìn viên đá, chúng tôi đã thua nhiều lắm rồi”
“Vậy mà anh vẫn không buông tha sao?”
“Tôi sẽ không trả lại mười năm tỷ cho anh đâu, nếu anh có bản lĩnh thì cứ đến mà lấy”
Cả hai bên đều đã chiến đấu đến tình trạng này rồi, nếu mà cô ta thỏa hiệp chịu thua cũng vô dụng, tốt hơn là cứ kiên cường để giữ lại chút danh dự.
Triệu T¡ Kì cũng lạnh lùng nhìn Diệp Phi: “Anh có thủ đoạn gì thì cứ việc thể hiện ra, hai người bọn tôi sẽ không ngại đâu”
“Hai người đẹp, tuy là tôi không biết anh Diệp dùng thủ đoạn gì, nhưng tôi khuyên các cô nhanh chóng trả lại mười năm tỷ cho anh Diệp đi”
Đỗ Thanh Đế cầm một mảnh phỉ thúy đến góp vui: “Hai trăm viên đá mà mở ra đều là màu xanh. Các người có thể trêu chọc được sao?”
Anh ta vẫn còn đang tức giận với hai người phụ nữ này, bởi vì chuyện phóng hỏa cả bắt cóc kia, nhưng bây giờ anh ta không còn chút oán hận nào cả chỉ có đồng tình.
Hai mươi bốn nghìn tỷ, cộng thêm với tám nghìn viên đá thô, Đỗ Thanh Đế Thanh đoán rằng phải mất một năm rưỡi cửa hàng đồ cổ Uông thị này mới có thể thở ra được.
Hơn nữa, lại còn làm cho cậu Uông bị tÍ hại sáu nghìn tỷ, dù là Tiêu Nhược Băng hay Triệu Ti Kì, cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn.
“Không có nói nhảm nữa!”
Vẻ mặt Tiêu Nhược Băng khinh thường nhìn chằm chằm Diệp Phi: “Mười năm tỷ này, sẽ không bao giờ trả lại cho anh đâu: “Nếu mà như vậy thì đừng trách tôi độc ác”
Diệp Phi cười một tiếng, sau đó võ tay: “Tiêu Nhược Băng, cô nhớ kỹ, đây là các người đã đánh mất cơ hội”
Tiêu Nhược Băng cố chấp ngẩng đầu: “Cứ việc đến đây”
Triệu T¡ Kì khoanh tay trước ngực, nhìn xem Diệp Phi có thể làm gì.