“Em về đi, nhớ chăm sóc chị gái thật tốt, đừng để cô ấy bị thương nữa, hơn nữa chuyện tối nay chỉ là chuyện đơn giản với anh”
Anh hết mực thân thiện với Đường Kỳ Kỳ, nhưng vẫn không có tình cảm với nhà họ Đường.
Anh biết cho dù mấy người Lâm Thu Linh biết mình sai thì họ cũng sẽ không thừa nhận sai lầm mà xin lỗi, nếu không Đường Kỳ Kỳ sẽ không tự mình đuổi theo anh như thế này.
“Anh rể, anh còn đau không?”
Đường Kỳ Kỳ không chút do dự đưa tay sờ má Diệp Phi: “Để em tìm đá viên cho anh chườm”
“Không cần, chỉ là chuyện nhỏ thôi”
Diệp Phi cười nhạt: “Hơn nữa anh cũng quen rồi”
“Anh rể, thật sự rất xin lỗi”
Nghe thấy những lời này, Đường Kỳ Kỳ lại cảm thấy nhói đau, cô không để cho Diệp Phi bỏ tay cô xuống, tiếp tục xoa lên má Diệp Phi: “Anh còn có thể quay lại nhà họ Đường không? Có thể quay lại với chị gái của em không?”
“Anh không biết đâu, chị ấy rất nhớ anh. Chị ấy đã ngồi trên ban công thơ thẩn suốt mấy đêm”
“Hơn nữa đồ mẹ nấu quá khó ăn, em vẫn thích ăn đồ anh nấu hơn”
“Không thể quay về nữa”
Diệp Phi khế cười, nhìn khuôn mặt xinh xắn của cô mà nói: “Có rất nhiều chuyện, sau khi chia tay khó mà quay lại được”
“Hơn nữa, anh quay về chỉ khiến chính mình cũng như khiến bố mẹ em thêm khó chịu”
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là Diệp Phi không muốn trở về nhà họ Đường luôn chèn ép anh kia nữa.
Đường Kỳ Kỳ bĩu môi, ậm ừ: “Nhà họ Đường không có gì để anh lưu luyến sao?”
Diệp Phi không trả lời, nhưng đây là câu trả lời tốt nhất.
Đường Kỳ Kỳ nói một cách cố chấp: “Một cô gái xinh đẹp như em cũng không thể khiến anh lưu luyến sao?”
Lời vừa nói ra, khuôn mặt xinh đẹp của cô liền ửng hồng, câu nói này quá mập mờ.
“Chuyện người lớn, em đừng quá quan tâm…” Diệp Phi cười, lau đi nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của Đường Kỳ Kỳ: “Về đi, mấy ngày nữa anh sẽ mời em ăn cơm”
“Em không về được nữa”
Đường Kỳ Kỳ kéo góc áo của Diệp Phi, nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Em đã ra khỏi nhà họ Đường rồi…
Diệp Phi hơi giật mình: “Ý em là gì?”
“Anh phải nuôi em…”
Đường Kỳ Kỳ quyết tâm phải đi theo Diệp Phi, vì vậy Diệp Phi đành phải đưa cô ấy trở lại Huyền Hồ Cư và để cô ở một chỗ với Công Tôn Thiến.
Việc trang trí của Kim Chi Lâm đã bước vào giai đoạn cuối, sân sau không thể chữa bệnh nữa nên Diệp Phi tạm thời chuyển mặt trận của mình đến Huyền Hồ Cư.
Mặc dù Huyền Hồ Cư chỉ bằng một nửa diện tích của Kim Chi Lâm, nhưng nó đủ để Tôn Thánh Thủ và Công Tôn Thiến ổn định cuộc sống.
Sau khi sắp xếp cho Đường Kỳ Kỳ, Diệp Phi quay lại Kim Chi Lâm một lần nữa.
Đoạn video ở quán bar Huy Hoàng đã được đăng lên mạng, trong đó hiện lên hình ảnh Đường Nhược Tuyết bị đánh thuốc mê vô cùng rõ ràng.
Kẻ chủ mưu Triệu Hiểu Nguyệt ngay lập tức bị Diệp Phi liệt vào danh sách đen Diệp Phi gọi liên tiếp bốn năm cuộc điện thoại, chuyện của Đường Nhược Tuyết vẫn chưa kết thúc, mà ngược lại chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
“Bộp…” Khi Diệp Phi vừa đặt điện thoại xuống, Tống Hồng Nhan đã bước vào, giọng nói mềm mại như mọi khi: “Phi này, nhà họ Triệu đang tìm cậu khắp nơi”.
“Bọn họ muốn tìm Triệu Đông Dương”.
Cô cười nói thêm một câu: “Nghe nói bố của Triệu Đông Dương cũng đã xuất hiện rồi”.
“Xuất hiện là tốt rồi”.
Diệp Phi cười nhạt: “Ông ta là bố mà không dạy con, sổ sách này của Triệu Đông Dương, chúng ta phải tính toán cho rõ ràng”.
Anh còn đang định đến nhà họ Triệu để tìm Triệu Hiểu Nguyệt, nhưng không ngờ nhà họ Triệu lại đến tìm anh trước.