Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 408

Hơn hai trăm người ào ào vây quanh anh…

 

Mấy người phụ nữ lạnh lùng mím môi nhỏ cười cười, cảm thấy được Diệp Phi đang giả bộ làm quá khiến mọi người tức giận.

 

Diệp Phi cười cười nhìn Triệu Hồng Quang: “Không biết quản chó của mình?”

 

Triệu Hồng Quang nghe câu nói đó thì cười: “Quản không được, những người anh em bên cạnh tôi đều là những người đàn ông máu nóng, anh làm họ khó chịu, tôi cũng không còn cách nào khác”.

 

“Diệp Phi, anh đừng ở đó nói nhảm nữa, tôi cũng không nói nhiều nữa”.

 

“Tôi nói chuyện đàng hoàng với anh, chẳng qua là muốn cho anh một cơ hội sống mà thôi, kết quả là anh lại không biết phân biệt tốt xấu, không trân trọng cơ hội đó”.

 

“Anh thực sự cho rằng mình đủ tư cách để ngồi ngang hàng với tôi sao?”

 

“Đừng ngây thơ nữa, anh lại phấn đấu thêm 18 năm nữa cũng không thể đứng cùng một chỗ với tôi”.

 

“Bây giờ, tôi sẽ đưa tối hậu thư cho anh, trong vòng mười phút, giao Triệu Đông Dương ra đây, sau đó tự chặt một tay của mình thì tôi sẽ tha cho anh một mạng”.

 

“Mười phút sau, nếu anh còn tự cho mình là đúng, vậy thì đừng trách tôi vô tình.”

 

Nói xong, ông ta lùi lại hai bước, đặt một trạng thái chết chóc.

 

Ánh mắt của một vài người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh tỏa sáng, họ đặc biệt thích vẻ ngoài đang bày mưu lập kế, cực kỳ khí phách này của Triệu Hồng Quang.

 

Nếu so sánh với Diệp Phi, quả thật là một khác nhau một trời một vực, nhìn anh giống như là một người dân quê, lại còn cực kỳ vô dụng.

 

Diệp Phi cười nhạt: “Ỷ đông ăn hiếp yếu?”

 

Triệu Hồng Quang nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, chính là ÿ đông ăn hiếp yếu!”

 

Vài người phụ nữ cười lạnh nhìn Diệp Phi, vẫn còn giả bộ, vẫn còn giả bộ… Thanh niên trọc đầu bước tới, khinh bỉ: “Mày còn không mang quỳ xuống cho tao? Muốn chọc tức tao sao?”

 

Hơn hai trăm người cùng cười ha hả.

 

“Rầm rập… rầm rập… rầm rập” Lúc này, đầu đường có tiếng ồn ào, tiếp theo là hàng loạt tiếng bước chân dồn dập.

 

Âm thanh này vừa vững vàng vừa mạnh mẽ, đặc biệt vang đội trong bóng tối, ngay cả trái tim cũng không chịu nổi run lên.

 

“Ai vậy?”

 

Triệu Hồng Quang và những người khác vô thức quay đầu lại.

 

Vừa nhìn một cái, cơ thể họ chấn động ngay lập tức.

 

Ở hai đầu con phố trước mặt xuất hiện một vài bóng đen.

 

Sau đó, thêm nhiều bóng đen dâng lên, giống như thái sơn áp đỉnh tuôn trào như như nước lũ, cuồn cuộn mà đến.

 

Người đến đông nghìn nghịt, đếm không xuể! Trong giây tiếp theo, một loạt âm thanh vang vọng khắp bầu trời đêm truyền đến: “Ba trăm anh em của Thương hội Tứ hải!”

 

“Ba trăm anh em của tập đoàn Ngũ Hồ!”

 

“Ba trăm anh em của Vũ Minh Huyền Võ Quán…”

 

“Nhận lệnh mà đến, xin nghe theo chỉ thị của anh Diệp”.

 

Diệp Phi vung tay lên: “Xin chào các anh eml”

 

“Xin chào anh Diệp!”

 

Hơn một ngàn người đồng thanh đáp lại một tiếng, như sóng dập bờ cát… Mấy người phụ nữ lạnh lùng lập tức ngây người.

 

Xin chào anh Diệp.

 

Bốn chữ đơn giản lại có thể khiến mọi người đỉnh tai nhức óc, trời long đất lở.

 

Bọn người Triệu Hồng Quang khiếp sợ mà há hốc mồm.

 

Họ thật không nghĩ đến Diệp Phi lại có thể huy động nhiều người như vậy, hơn nữa còn liên quan đến mấy thế lực lớn ở Trung Hải.

 

Triệu Đông Dương đã biến mất không còn bóng dáng, Triệu Hồng Quan cũng đã cố hết sức đánh giá quá cao Diệp Phi, trên thực tế, ông ta cũng đã dẫn theo hơn 200 người bao vây nơi này, nhưng hóa ra ông ta đã quá khinh địch rồi.

 

Hơn hai trăm người hung hãn vây quanh Kim Chí Lâm này so với hơn 1.000 người đang tiến lại gần từ hai con phố kia thật sự nhỏ bé đến mức không đáng kể.

Bình Luận (0)
Comment