“Vút…” Triệu Hồng Quang vươn người, đột nhiên năm lấy Triệu Hiểu Nguyệt, trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ…
Biết rằng Diệp Phi hoàn toàn có thể nghiền nát mình, Triệu Hồng Quang tạm thời chấp nhận số phận của mình.
Đối với người có nhiều con cái như ông ta thì ông ta căn bản không cần phải đắn đo giữa việc giữ lại người lớn hay giữ lại con gái.
Vì vậy ông ta dứt khoát vứt Triệu Hiểu Nguyệt xuống dưới lầu, đồng thời chặt đứt mong muốn tìm Triệu Đông Dương của mình.
Khi Diệp Phi bước ra khỏi phòng trà, nhìn thấy không ít người qua đường đến gần Triệu Hiểu Nguyệt vừa bị ngã từ trong tòa nhà xuống, vẻ mặt tràn đây hưng phấn muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành.
Vô số người kinh ngạc vì cô ta nhảy lầu, cũng có vô số người xót xa trước cái chết của một người đẹp như vậy.
Diệp Phi đưa mắt nhìn lại, tình cờ nhìn thấy ánh mắt cay độc của Triệu Hiểu Nguyệt, đầy tức giận, không cam lòng và nghiện khuất giống như muốn chém Diệp Phi thành trăm ngàn mảnh.
Diệp Phi cười nhạt quay người rời đi, thù hận của người chết thật không có ý nghĩa.
“ồI” Anh mới đi ra ngoài hơn mười mét thì một chiếc Audi màu đen dừng lại bên cạnh anh, cửa mở ra, Dương Diệu Đông cười hiền bước xuống xe: “Chú em Diệp, hôm nay anh có cậu có rảnh không?”
Diệp Phi võ võ đầu: “Chữa bệnh cho ông cụ Dương?”
Lần trước khi thách đấu với Nam Cung Xuân, Dương Diệu Đông đã nói với Diệp Phi rằng qua mấy hôm nữa nhờ anh đến chữa trị cho Dương Bảo Quốc, cho nên khi Diệp Phi nhìn thấy ông ta thì đã nhớ ra.
Dương Diệu Đông mỉm cười gật đầu: “Thật ngại quá, nếu như không phải tình trạng của ông cụ càng ngày càng tệ, Diệu Đông cũng không dám làm phiền cậu vào lúc này”.
Ông ta biết gần đây Diệp Phi rất bận, rất nhiều chuyện quấn thân, ông ta cũng đã nghe nói qua chuyện của Đường Nhược Tuyết, cho nên lúc này mới có chút ngại ngùng nhờ Diệp Phi chữa bệnh cho ông cụ.
“Dương Sảnh nói lời này thì đã xem tôi như người ngoài rồi”.
Diệp Phi nhanh chóng chui vào trong xe: “Cứu người là nhiệm vụ của tôi, huống cho tôi và ông đã là anh em rồi”.
Dương Diệu Đông rất cảm động: “Có lời này của cậu, tôi đã cảm thấy an tâm rồi”.
Ông ta ngồi bên cạnh của Diệp Phi, yêu cầu người lái xe đến thẳng viện điều dưỡng của Dương Bảo Quốc.
Gần như ngay khi xe rời đi, Triệu Hồng Quang đã xuất hiện ngay tại chỗ đó, nhìn biển số xe quen thuộc, lông mày của ông ta càng nhíu chặt hơn.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ đến Diệp Phi có người nhà họ Dương làm chỗ dựa, chuyện nhục nhã đêm qua chỉ có thể nuốt cố nuốt xuống, trừ phi ngày nào đó bọn người của thầy ông ta đến Trung Hải…
“Đàn anh của Triệu Hồng Quang cũng không phải người thường”.
Trên đường đi, Dương Diệu Đông liếc nhìn kính chiếu hậu, sau khi lướt qua bóng dáng của Triệu Hồng Quang thì mỉm cười: “Ông ta không chỉ có tài sản bạc tỷ, đảm nhiệm một tập đoàn đang phát triển mà còn có quan hệ rộng rãi, thủ đoạn độc ác, hơn nữa còn có quan hệ tầng tầng lớp lớp với Bá Kiếm”.
Vì tác phong của chốn quan trường nên mà ông ta không nói nửa phần sau nữa, chỉ đưa ra một lời nhắc nhở cho Diệp Phi.
Diệp Phi cười: “Tên Bá Kiếm này là ai?”
“Bá Kiếm là một trong mười sát thủ giỏi nhất Trung Quốc”.
Dương Diệu Đông ngồi thẳng dậy và nói với anh: “Bốn mươi năm trước đã nổi tiếng khắp cả nổi danh giang hồ, kiếm pháp nhanh gọn mà tàn nhẫn. Người ta đồn rằng khi giết người ông ta chưa bao giờ phải ra chiêu thứ hai”.
“Năm 16 ông ta đã xuất đạo, 18 tuổi thì nổi tiếng, ông ta tổng cộng đã nhận 108 nhiệm vụ và không mục tiêu nào mà ông ta nhắm tới còn sống sót”.
“Vào năm 50 tuổi, ông ta còn được chọn trở thành một trong số 10 sát thủ giỏi nhất Trung Quốc”.
“Sau khi Bá Kiếm chen chân vào top 10 sát thủ giỏi nhất, ông ta cũng không còn xuất hiện trên giang hồ nữa, đã rất nhiều năm rồi không nghe được tin tức của ông ta”.
“Nhưng bốn học trò của ông ta hoạt động rất sôi n¡ “Tên của họ lần lượt là Truy Phong, Thiểm Điện, Vũ Bão, Thiên Lôi, bọn họ cũng là những nhân vật có tiếng trong giới sát thủ, hơn nữa cũng năm trong top 50 sát thủ của Trung Quốc”.
“Không rõ Triệu Hồng Quang có quan hệ như thế nào với Bá Kiếm, nhưng ông ta chính là học trò cuối cùng của Bá Kiếm, hơn nữa ông ta cũng đã học được tuyệt chiêu của Bá Kiếm”.
Diệp Phi nhớ tới chiêu thức một dao phá núi sông của ông ta.
Dương Diệu Đông nở nụ cười: “Lần này ông ta ăn thiệt thòi lớn, nói không chừng ông ta sẽ mời Bá Kiếm ra mặt”.
Ánh mắt của Diệp Phi nhìn thẳng về phía trước: “Binh lính đến tướng đỡ, nước đến đất chặn, nếu Triệu Hồng Quang không muốn chết, thì tốt hơn hết ông ta đừng làm trò quỷ, nếu không sẽ không có cơ hội sống sót lần thứ hai”.