Cậu không thể chữa khỏi cho tôi… Diệp Phi nhanh chóng phản ứng lại, rõ ràng Dương Bảo Quốc đã điều tra anh và cũng biết được trận phong ba ở khách sạn Phù Dung, vì vậy ông ta đã mượn cớ khám bệnh đến thăm dò anh.
“Ngay cả việc làm một việc vất vả rồi nhàn nhã cả đời cũng không được… Dương Bảo Quốc tiến lên một bước, nhìn chăm chằm Diệp Phi: “… thì anh lấy tự tin ở đâu rằng mình có chữa trị tận gốc hoàn toàn?”
Ông ta chỉ cao hơn Diệp Phi một tấc, Diệp Phi liếc mắt một cái, liền không che dấu được cảm giác khó chịu.
“Trường hợp nặng thì cần thuốc nặng, nhưng trung y cũng chú ý đến tính thông thả và khẩn cấp”.
Diệp Phi ngẩng đầu nghênh tiếp ánh mắt của Dương Bảo Quốc: “Thuốc nặng có thể có hiệu quả trong chốc lát, nhưng cũng là con dao hai lưỡi”.
“Vào thời khắc sinh tử, khi bệnh tình không thể kìm chế, cho bệnh nhân dùng thuốc mạnh là điều hợp lý”.
“Nếu có biện pháp khống chế bệnh, những bệnh có thể chữa khỏi trong mười ngày nửa tháng thì vậy sao lại mạo hiểm dùng thuốc nặng để có hiệu quả nhanh?”
Diệp Phi nói thêm câu cuối cùng: “Tôi không thể chỉ vì muốn chữa bệnh nhanh mà lấy mạng người”
“Cậu lấy tự tin từ đâu để kiểm soát bệnh tình?”
Dương Bảo Quốc nở một nụ cười không ai đoán được: “Điều tôi thấy bây giờ là sự thiếu sự quyết đoán của cậu, chần chừ do dự thì hậu quả không lường trước được”.
Dương Diệu Đông lúc đầu cũng bối rối, sau đó cẩn thận lắng nghe, người già người trẻ dường như đang nói về cách chữa trị, nhưng thực ra họ đang nói về Triệu Hồng Quang.
Ông ta có chút tò mò, từ trước đến nay ông cụ chỉ nắm tình hình tổng thể, cũng chỉ chú ý đến phương hướng chung, hôm nay rảnh rỗi sao lại để ý đến Triệu Hồng Quang?
Một người có tài sản trăm chục tỷ cũng không thể lọt vào mắt của ông cụ, doanh nhân vài tỷ thì làm sao mà có thể khơi dậy hứng thú của ông được?
Nhưng mà Dương Diệu Đông không dám hỏi ông cụ, nhìn Diệp Phi một cái, cười hỏi thẳng: “Đúng rồi, tôi thật không hiểu, tại sao cậu lại để ý Triệu Hồng Quang?”
“Tay trái tôi có đoạn video quay cảnh Triệu Hồng Quang thả con gái ông ta xuống lầu, tay phải tôi có bằng chứng những việc xấu xa của nhà họ Triệu do Triệu Đông Dương giao cho tôi”.
Diệp Phi không giấu diếm cái gì: “Tôi muốn tiêu diệt Triệu Hồng Quang cùng nhà họ Triệu, dễ như ăn cháo”.
“Trong trận chiến ở Kim Chi Lâm đêm qua, tôi không chỉ để Triệu Hồng Quang thấy các quan hệ của tôi mà còn cho ông ta nhìn thấy võ thân thủ của tôi”.
“Ông ta biết tôi hoàn toàn có khả năng dẫm nát ông ta dưới chân, vì vậy nếu ông ta không nắm chắc hoàn toàn thì ông ta sẽ không dám dở trò với tôi”.
Trên mặt anh hiện lên vẻ tự tin: “Nhưng cho dù anh có áp chế như thế nào đi nữa cũng không đơn giản như người chết”.
Dương Diệu Đông khẽ cau mày: “Nhưng tất cả sự trấn áp này cũng không bằng cái chết”.
Dương Bảo Quốc không nói chuyện, mà là bình tĩnh nhìn Diệp Phi.
Sống lưng của Diệp Phi thẳng tắp: “Đương nhiên, còn có nguyên nhân, chính là, tôi lo lăng nhà họ Dương sẽ gặp tai nạn”.
Dương Diệu Đông sửng sốt khi nghe câu nói này: “Triệu Hồng Quang có chết hay không thì liên quan gì đến nhà họ Dương của chúng tôi?”
Diệp Phi ngắn gọn hai chữ: “Quá tam ba bận”.
Dương Diệu Đông sửng sốt: “Ý của cậu là?”
Dương Bảo Quốc vốn đang bình tĩnh lại bị chấn động, hai mắt bùng lên tia sáng, ánh mắt nóng rực nhìn Diệp Phi.
Chỉ là ông ta rất nhanh khôi phục lại bình tính, vẻ mặt nhìn rõ càn khôn thản nhiên trở lại, giống như cho dù trời có sập xuống cũng không sợ hãi.
“Anh em nhà họ Mạnh chết, căn cứ Thanh Sơn trị giá hàng tỷ đô la sụp đổ, cha con Trần Quang Vinh cũng đã chết, và tập đoàn Trần Thị trị giá hàng tỷ đô la cũng biến mất không tung tích”.
“Nếu Triệu Hồng Quang lại chết nữa, tập đoàn Triệu sẽ tan rã…” Diệp Phi nhìn Dương Bảo Quốc và Dương Diệu Đông, nói thẳng ra những băn khoăn trong lòng mình: “Tin tức sẽ đăng là trong vòng nửa tháng, ba doanh nhân lớn đã chết, tài sản tiền tỷ tiêu tán”.
“Một cái chết là tình cờ, hai cái chết cũng có thể là trùng hợp, ba cái chết, không cần biết có tội hay không, đẳng sau đó nhất định phải có âm mưu…”
“Kể từ đó giới truyền thông ầm ï, dân chúng vô cùng tò mò, đối thủ bỏ thêm dầu vào lửa, nó sẽ nhanh chóng tạo thành một cơn bão dư luận”.
“Đến lúc đó, không chỉ có người yêu cầu điều tra ba vụ án này, mà còn gây áp lực rất lớn đối với gia tộc họ Dương người đang phụ trách Trung Hải”.
“Một khi người ta phát hiện ra trong ba vụ án mạng này bóng dáng của Dương Thị, thì nhà họ Dương sế bị ngàn người tố cáo”.