Chương 424:
“Tôi là viện trưởng của phòng khám Xuân Phong, Lâm Thu Linh”.
“Tôi có kinh nghiệm với loại rắn cắn này, mỗi năm ít nhất cũng phải chục ca, tôi sẽ cứu con gái anh”.
Lâm Thu Linh đẩy Diệp Phi ra, sau đó đeo găng tay vào để kiểm tra vết thương của cô gái nhỏ: “Loại rắn cắn này chỉ có Tây y mới chữa khi “Tùy thuộc vào tình trạng của con bé, chắc có lẽ là do rắn năm bước mùa hè cắn thôi, tôi vừa hay có loại huyết thanh này”.
“Kiếm Phong, lập tức đi lại xe của tôi lấy thuốc”.
Diệp Phi đã tục tát vào mặt bà ta mấy lần, còn lừa con gái bảo bối của bà ta bỏ nhà ra đi. Lâm Thu Linh không ngại ở trước mặt mọi người cứu chữa cho người ta để làm cho Diệp Phi xấu mặt.
Bà ta tin rằng chỉ cần bà ta có thể chữa khỏi bệnh cho cô bé này, phòng khám bệnh này có lẽ sẽ không thể mở cửa nữa.
Hàn Kiến Phong xoay người chạy ra ngoài.
Nghe tin Lâm Thu Linh là bác sĩ tại phòng khám Xuân Phong, người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cảm kích nói: “Viện trưởng Lâm, cảm ơn bà”.
Anh ta còn tức giận trừng Diệc Phi một cái, cũng may anh †a gặp được người tốt như Lâm Thu Linh, nếu không sẽ bị Diệp Phi, một bác sĩ lang băm làm chậm trễ thời gian cứu chữa cho con gái.
Lâm Thu Linh xua tay nói rằng không cần cảm ơn, sau đó xử lý vết thương cho cô bé.
Bà ta rút máu độc từ mắt cá chân của cô bé ra, sau đó lấy huyết thanh của rắn năm bước ra chuẩn bị tiêm vào.
“Dì Lâm, bà quá cẩu thả rồi, bà còn chưa khám xem tình trạng của đứa nhỏ như thế nào mà đã tiêm huyết thanh cho con bé rồi?”
Diệp Phi không chịu được nữa nên vội vàng ngăn cản: “Bà không lo lắng huyết thanh dùng sai cách sẽ không có tác dụng trấn áp mà còn làm bệnh tình trầm trọng hơn sao?”
“Diệp Phi, mày nói chuyện kiểu gì vậy? Thật không biết lớn nhỏ”.
Hai mắt Đường Tam Quốc trừng lớn nhìn chằm chằm anh: “Cái gì mà dì Lâm, dì Vương, cho dù đã ly hôn, mày cũng nên gọi mẹ”.
Diệp Phi nhắc nhở: “Tôi nhắc nhở bà không được dùng huyết thanh bừa bãi, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng”
“Câm miệng!”
Lâm Thu Linh nghe vậy thì không thể kiềm chế được cơn giận: “Mày là bác sĩ, hay tao là bác sĩ? Mày chỉ là một tên thây thuốc trung y nửa vời thôi, mày có quyền gì chất vấn tao?”
“Tao ăn muối còn nhiều hơn mày ăn cơm”.
“Nhìn là biết vết thương này là do rắn độc năm bước cắn, tôi dùng huyết thanh của rắn năm bước thì có gì là sai?”
Đường Tam Quốc gật đầu: “Lấy kinh nghiệm trung y mấy chục năm của tôi mà phán đoán thì đây chính xác là miệng vết thương của rắn 5 bước”.
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Phi, quát: “Nếu không hiểu thì đừng quấy rối nữa”.
Diệp Phi nói ra tình huống: “Con bé không phải bị rắn năm bước cắn, mà là bị rắn lục cắn”.
Rắn lục còn có thể gọi là rắn phương nam, thân màu xanh lam, sống trong môi trường ẩm ướt quanh năm của đảo.
Loại rắn này không chỉ hung dữ, nhanh nhẹn mà tỷ lệ tử vong khi bị cắn phải cũng ngang ngửa với rắn hổ mang chúa.
“Rắn lục?”
Lâm Thu Linh Nhạc nghe vậy thì cười nhạt: “Chỗ này, với thời tiết như thế này thì làm gì có rắn lục?”
Diệp Phi cau mày: “Bất kể bà có tin hay không thì con bé chính là bị rắn lục cắn”.
“Câm miệng đi, đừng nói lung tung nữa, cái nói thì càng lộ rõ sự nông cạn của anh”.
Lâm Thu Linh coi thường y thuật của Diệp Phi: “Các người cứ chờ xem, sau khi tôi tiêm huyết thanh này, nhiều nhất mười phút sau con bé sẽ không sao”.
Diệp Phi hét lên: “Bà sẽ làm chậm trễ…”
“Được rồi, cậu trai trẻ, đừng quanh co nữa, viện trưởng Lâm là bác sĩ cao cấp, so với bác sĩ chân đất như anh tốt hơn nhiều”.
Người đàn ông trung niên gầm lên: “Nếu anh đã không biết thì đừng nói nữa, nếu anh làm trì hoãn việc điều trị của con gái tôi, cẩn thận tôi đập phá bệnh viện của anh”.
Sau đó anh ta còn múa máy tay chân với Diệp Phi, nếu Diệp Phi dám nói ra thêm câu nào nữa, anh ta liền đánh cho Diệp Phi bầm dập.
Lâm Thu Linh đắc ý liếc nhìn Diệp Phi, rồi tiêm huyết thanh vào cơ thể cô bé.