Chương 428:
Sau khi nhìn thấy cảnh này Lâm Thu Linh đã hét lên: “Tôi đã nói rằng nó không thể chữa khỏi, nhưng không ai tin tôi”.
“Khụ khụ…”
“Bố…” Bà bà vừa dứt lời cô bé đã òa lên khóc, khuôn mặt đen thui cũng biến mất.
Chẳng mấy chốc đôi môi nhợt nhạt đã tìm về một chút huyết sắc.
“Được… Được rồi!”
“Khóc rồi? Khóc có nghĩa là có ý thức!”
“Nhìn xem, vẻ mặt đen thui đã biến mất, vẻ mặt đã dần trở lại bình thường”.
“Thật không thể tin được, bác sĩ Diệp thật tài giỏi, bác sĩ Diệp là thiên tài”.
Những người bệnh nhân xung quanh cũng nhịn không được mà hoan hô.
Người nhà của bé gái cũng bật khóc vì xúc động.
Vẻ mặt của Đường Tam Quốc và Lâm Thu Linh hiện lên vẻ kinh ngạc, khiếp sợ nhìn chằm chằm dáng vẻ bình tĩnh của Diệp Phi.
Đây có còn là con rể vô dụng trong trí nhớ của họ không?
Đường Nhược Tuyết cũng tự lẩm bẩm: “Vậy ra là anh thật sự biết cách chữa bệnh…”
Xe cấp cứu rất nhanh đã đến nơi, họ kiểm tra hết một lượt, xác nhận là Nha Nha đã qua cơn nguy kịch.
Gia đình người đàn ông trung niên vốn muốn đi bệnh viện quan sát, Diệp Phi nói với họ không cần, chỉ cần uống hai loại thuốc bắc là sẽ hoàn toàn ổn.
Anh thấy gia đình của những người đàn ông trung niên không giàu có nên anh muốn tiết kiệm cho họ một số tiền.
Sau khi trải qua sự thay đổi sinh tử vừa rồi, người đàn ông trung niên nghe theo lời Diệp Phi lấy ra hai trăm tệ mua hai lọ thuốc bắc”.
“Anh rất có tâm”.
Nhìn thấy mọi người vây quanh Diệp Phi như sao vây quanh ánh trăng, trong lòng Lâm Thu Linh cảm thấy khó chịu, không kiềm chế được mà thốt ra một câu: “Không lo nó là mèo mù vớ được cá rán, chỉ tạm thời giải độc thôi sao?”
“Nếu không đến bệnh viện quan sát bằng thiết bị tiên tiến, nọc rắn tái phát thì chỉ chờ chết”.
Diệp Phi còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì người đàn ông trung niên đã xông lên tát vào mặt Lâm Thu Linh rồi hét lớn: “Cút, cút đi cho tôi.”
“Tôi đủ khốn nạn nhưng tôi chưa bao giờ thấy một kẻ khốn nạn đến mức độ như bà”.
“Nếu bác sĩ Diệp không ra tay cứu sống Nha Nha, thì hôm nay tôi đã bóp chết bà rồi”.
Những bệnh nhân còn lại cũng tràn đầy phẫn nộ, chỉ vào.
Lâm Thu Linh mắng chửi: “Cút!”
“Cút ra ngoài đi!”
Loại bác sĩ đen đủi coi tính mạng con người như cỏ rác khiến khiến người khác rất hận, vì những người ở dây đề có người nhà bị bệnh, cho nên họ cũng bị đá động đến.
Hàng chục người cùng nhau la hét, khí thế như đào núi lấp biển khiến Lâm Thu Linh hoảng sợ, lùi về phía sau vài bước.
Đường Tam Quốc và Hàn Kiếm Phong cũng luống cuống tay chân rời đi, lo lắng sẽ bị đám đông giận dữ đánh chết.
“Đồ dân mọi rợ, dã man”.
Đứng ở cửa Huyền Hồ Cư, Lâm Thu Linh ôm chặt hai má, không cam lòng mắng: “Bọn người mọi rợ, một đám cặn bã xã hội, không biết đến bệnh viện khám bệnh, nên chỉ có thể ở nơi †ồi tàn này mà đánh cược mạng sống”.
“Bà đây thề, nếu tương lai tôi gặp đám người này mà tôi ra tay cứu chữa thì tôi không mang họ Lâm nữa”.
Người đàn ông trung niên, đứng lên khỏi băng ghế của họ.
Lâm Thu Linh sợ đến mức chạy vọt lên xe trốn.
Phòng khám bệnh lại trở nên yên tĩnh lần nữa, Diệp Phi dặn dò Tôn Bất Phàm tiếp tục thăm khám cho bệnh nhân, rồi dẫn Đường Nhược Tuyết đến phòng nghỉ ở sân sau.
Sau khi Đường Nhược Tuyết ngồi xuống, anh rót cho cô một cốc nước, rồi đi lấy một chai thuốc.
Ngay cả khi Đường Nhược Tuyết ăn mặc tỉnh xảo và chỉnh †ề thì trong đôi mắt của cô cũng không thể che giấu được sự mệt mỏi và nước da nhợt nhạt.