Chương 434:
Anh không có nhiều hảo cảm với Hoàng Thiên Kiều, nhưng nếu đối phương hối cải để làm người tốt, anh vẫn sẵn sàng cho một cơ hội nữa.
“Cảm ơn bác sĩ Diệp”.
Không để cho Hoàng Huyền Vũ kịp mở miệng nói, Hoàng Thiên Kiều nhẹ giọng nói: “Tôi sau này sẽ trở thành một người thật tốt”.
Cô ấy đối với Diệp Phi không còn cách nào khác, một chưởng anh đã đánh hư đan điền của cô ấy, khiến cô ấy trở thành một phế nhân. Một đơn thuốc lại làm cho sức mạnh của cô trở lại, có thể nói thay đổi nhanh như chong chóng không biết đâu mà lần.
Hơn nữa cô ấy đã được coi là một trong những tài năng trẻ kiệt xuất của giới võ thuật, nhưng cô ấy thậm chí không thể đỡ được một chưởng của Diệp Phi. Hai bên chênh lệch một trời một vực.
Hoàng Thiên Kiền sao có thể không phục?
“Như vậy còn chưa đủ”.
Hoàng Huyền Vũ đột nhiên ngẩng mặt: “Anh Diệp đã phí biết bao nhiêu tâm huyết giúp con thay đổi, con cũng nên bánh ít đi, bánh quy lại, báo đáp cho anh Diệp thật tốt”.
“Bệnh viện này nhiều bệnh nhân như vậy, nhưng lại thiếu nhân lực trầm trọng. Đừng nói là ăn miếng cơm nóng, anh Diệp ngay cả nước còn chưa được uống”.
“Đã như vậy, bắt đầu từ ngày mai, con mỗi ngày đều sẽ tới bệnh viện báo cáo tình hình bệnh nhân để bác sĩ xem bệnh, bốc thuốc, hoặc là châm trà, rót nước con cũng có thể làm”.
Anh ta hất hất ngón tay của Hoàng Thiên Kiề sẽ không chỉ giúp con nhớ rõ bài học đối nhân xử tỉ giúp anh Diệp giảm bớt gánh nặng để anh chẩn đoán và điều trị bệnh nhân tốt hơn”.
Hoàng Thiên Kiêu vội vàng cúi đầu trả lời: “Con hiểu rồi”.
Diệp Phi sửng sốt, sau đó vội vàng xua tay: “Anh Hoàng, cái này không được, như vậy sẽ làm chậm trễ việc luyện võ của cô ấy…” Anh chỉ là làm ở trong một bệnh viên nhỏ mà để cho Hoàng Thiên Kiều chạy đến đây làm việc vặt, có vẻ không thích hợp lắm.
Hoàng Huyền Vũ vội vàng cắt ngang lời nói của Diệp Phi: “Đan điền của nó vẫn còn đang bị hỏng, chưa khôi phục được hơn 50%, luyện thêm võ công cũng không có ý nghĩa gì”.
“Đây cũng là hình phạt mà nó đáng phải chịu. Đã làm chuyện sai, sao có thể đơn giản bỏ qua, cần phải dạy dỗ lại một chút”.
“Anh yên tâm, anh không cần phải trả lương cho nó đâu, bao ăn là được rồi”.
“Anh Diệp, anh sống rộng lượng vậy, hãy cho Thiên Kiều một cơ hội”.
Hoàng Huyền Vũ quyết tâm để con gái lại bệnh viện để làm việc: “Nếu ngươi không muốn gặp nó, vậy để tôi thay nó đến đây làm việc vặt”
Hoàng Thiên Kiều cũng điềm đạm, đáng yêu: “Tôi nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình”.
Diệp Phi đau đầu, hai cha con…
“Chẳng lẽ anh Diệp thương Thiên Kiều, không đành lòng để nó làm việc nặng sao?”
Hoàng Huyền Vũ thấy Diệp Phi do dự, vội rèn sắt khi còn nóng: “Đúng rồi, tôi nghe nói anh Diệp đã ly hôn, Thiên Kiều…”
“Dừng, dừng, dừng lại”.
Diệp Phi nghe thấy đầu óc càng đau hơn, vội vàng vươn tay cắt ngang lời nói của Hoàng Huyền Vũ: “Được rồi, vì anh Hoàng, tôi nhận Hoàng Thiên Kiều làm việc vặt”.
“Bao ăn bao ở, lương tháng 5.000, thời gian thử việc một tháng”.
Diệp Phi đưa ra quyết định: “Nếu làm tốt thì có thể ở lại, còn nếu không tốt thì mời về”.
“Thỏa thuận như vậy đi”.
Hoàng Huyền Vũ trở nên vui vẻ, liền võ đầu Hoàng Thiên Kiều: “Còn ăn cái gì nữa, mau đi làm đi. Không thấy phòng khám bệnh lộn xộn như vậy sao?”
Hoàng Thiên Kiều lần nữa liên tục cảm ơn Diệp Phi, sau khi ăn thêm vài miếng cơm, cô đứng dậy sắp xếp bàn ghế và trà trong khu bệnh nhân.
Tôn Bất Phàm cũng rất vui vẻ, cuối cùng cũng có người hỗ trợ làm việc… Diệp Phi lại nhìn phía Hoàng Huyền Vũ: “Đúng rồi, anh Hoàng, anh nói là có hai việc, nhét con gái anh vào đây, còn có chuyện gì nữa?”
Vẻ mặt của Hoàng Huyền Vũ trở nên nghiêm túc, sau đó anh ta hạ giọng nói: “Hội trưởng Hoàng muốn gặp anh…”
Mặc dù Diệp Phi không biết tại sao Hoàng Phi Hổ muốn gặp anh, nhưng anh vẫn đồng ý gặp ông ta vào ngày hôm sau.
Một nhà, hai hổ và ba thần tài, Diệp Phi hầu như đều có giao tình với những người đó, ngoại trừ ông Tiền và Hoàng Phi Hổ, những người khác anh đều đã gặp rồi.
Bây giờ có cơ hội quen biết Hoàng Phi Hổ, Diệp Phi tất nhiên sẽ không để lãng phí.
Sáng hôm sau, khi trời còn chưa kịp sáng, Hoàng Huyền Vũ đã tự mình lái xe đến đón Diệp Phi.