Chương 442:
Ông ta chống tay chuẩn bị đứng lên để cảm ơn Diệp Phi.
“Anh Hổ, anh đừng nhúc nhích, khớp xương của anh không tốt, cưỡng ép đứng lên rất dễ bị thương, anh ngồi xuống đi, tôi sẽ châm cứu cho anh”.
Diệp Phi nhìn chằm chằm vào hai đầu gối của Hoàng Phi Hổ và nói: “Chậm nhất là mười phút, cơn đau của anh sẽ biến mất, anh cũng không cần phải dựa vào xe lăn để di chuyển”.
Nói xong, anh tiến lên một bước, lấy ra chín cây kim châm bạc, bắt đầu châm lên người của Hoàng Phi Hổ.
“Dù sao loại bệnh mãn tính này vẫn là do luyện võ để lại, châm cứu có thể đỡ hơn không”
Hổ Nựu trong mắt hiện lên vẻ không tin, không có thuốc, không có tiêm, không có thiết bị, không có thuốc bổ, không khỏi nhìn như trò đùa của trẻ con?”
Hoàng Phi Hổ cũng có chút không tin.
Nhưng, trong một giây tiếp theo, sắc mặt anh ta thay đổi.
Hoàng Phi Hổ cảm thấy một luồng hơi nóng tràn vào đầu gối, rồi lao nhanh lên khắp chân và thân, như thể thiên quân vạn mã đang chiến đấu anh dũng.
Máu ứ bị tắc nghẽn được quét sạch, các cơ và tĩnh mạch bị tổn thương đều được chữa trị, các tế bào viêm nhiễm tràn lan bị tiêu diệt đến không còn mảnh giáp.
Hoàng Phi Hổ vừa có thể cảm nhận được phần đang bị chém giết kia, còn có thể cảm nhận được sự vui sướng của thắng lợi.
“A…” Đang lúc Diệp Phi đâm xuống mũi kim cuối cùng, hai chân của Hoàng Phi Hổ đau xót vô cùng.
Chiếc xe lăn dưới người ông ta bị gãy răng rắc một tiếng.
Hoàng Phi Hổ theo phản xạ có điều kiện đứng lên.
Đứng lên… Hoàng Huyền Vũ và những người khác đều chết lặng.
Hổ Nữu cũng là sửng sốt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Ông nội Hổ, ông có thể đứng lên được rồi sao?”
Phải biết rằng, Hoàng Phi Hổ đã đau suốt hai ngày rồi, buổi sáng có thể cử động chân cũng khó khăn chứ đừng nói đứng lên.
“Đúng vậy, ông có thể đứng lên được rồi, hơn nữa cảm thấy cơ thể khỏe lên nhiều, toàn thân ngập tràn sức lực”.
Hoàng Phi Hổ sắc mặt rạng rỡ, như được thay da đổi thịt, ông ta hết nhìn hai chân rồi nhìn Diệp Phi: “Cậu Phi kỹ thuật quá tinh thông, đúng là nhân tài trong thế hệ mới này”.
Hoàng Huyền Vũ và Hổ Nựu cũng vui vẻ thán phục: “Cảm ơn chú đã chữa khỏi chân cho ông nội”.
“Quá lời rồi”.
Diệp Phi vội vàng xua tay: “Chỉ là việc nhỏ thôi, không cần khách sáo như vậy..” “Bố, bố..” Đúng lúc này, một giọng nói sắc bén từ phía sau truyền đến, Diệp Phi quay đầu lại thì nhìn thấy Hoàng Tam Trọng đang chống nạng dẫn theo người đi đến.
Nhìn thấy Diệp Phi, Hoàng Tam Trọng hoảng sợ, theo bản năng né một chút, sau đó hưng phấn kêu lên: “Bố, bố, tên khốn kiếp này bắt nạt con, chính nó còn khiến chú Hoàng đánh gãy một tay một chân của co”.
“Bố mau giết nó cho con..” Hoàng Tam Trọng chỉ vào Diệp Phi quát lớn, “Diệp Phi, lần này mày tiêu rồi”.
Trong lúc mắng mỏ, hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, tại sao Hoàng Huyền Vũ và Hổ Nựu lại nhìn hắn với ánh mắt không đồng tình?
Hoàng Phi Hổ nghiêng đầu hướng về phía Hoàng Huyền Vũ: “Mau, đánh gãy luôn cái chân kia của nó…”
Diệp Phi kéo lại muốn động thủ với Hoàng Huyền Vũ.
Hoàng Phi Hổ nể tình, Diệp Phi lại không thể dốc toàn sức, làm gì cũng luôn lưu lại một đường, hơn nữa Hoàng Tam Trọng đã chịu đủ trừng phạt.
Hoàng Phi Hổ cuối cùng vẫn là đánh gấy một chân con trai mới chịu bỏ qua Sau đó, Hoàng Phi Hổ mở tiệc thiết đãi Diệp Phi, đưa Diệp Phi một trăm triệu, còn mời Diệp Phi làm cố vấn cho Vũ Minh Huyền võ quán, địa vị cùng cấp với hắn.
Cuối cùng Hoàng Phi Hổ cho người đi lấy tới một cây côn, cứng cỏi vô cùng, mặt trên điêu long họa phượng, còn có khắc mấy chữ bảo vệ quốc gia Hoàng Phi Hổ gọi nó là Vũ Minh Huyền võ quán “đả cẩu bổng”
Đây là chiến tích do Hoàng Phi Hổ nhiều năm trước khi mới lập võ quán, các nguyên lão của Võ Minh Huyền đã trao tặng hắn Trên đánh 36 hội trưởng cả nước, dưới đánh 30 vạn con cháu.
Hắn vẫn luôn không dùng, hôm nay tặng cho Diệp Phi.
Diệp Phi từ chối, lại thấy Hoàng Phi Hổ xụ mặt, lấy ra uy nghiêm đại ca ra tạo áp lực, Diệp Phi đành phải nhận lấy.