Chương 486:
“Ai đúng ai sai?” Thẩm Thiên Sơn nhếch mép cười: “Quả đấm mới là thứ quyết định đúng sai, cường quyền cũng thế, cho dù kẻ yếu có lý thì cũng chỉ có thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mà thôi.”
Thẩm Thiên Sơn chỉ vào Triệu Hồng Quang đang mềm oặt nằm bệt dưới đất: “Mày thử hỏi nó đi, cái gì được gọi là đúng sai?”
Diệp Phi lạnh nhạt lên tiếng: “Xem ra là muốn trị tôi thật rồi”
“Quỳ xuống, dập đầu nhận sai rồi ngoan ngoãn để Thiên Nam đánh mày đi, nếu mày nghe lời, tao sẽ cân nhắc để lại cho mày một mạng.” Thẩm Thiên Sơn cực kỳ ngang tàng: “Nếu không thì tao sẽ lôi cả người nhà của mày vào cuộc. Con không dạy là lỗi của bố”
Thẩm Thiên Sơn nói năng có khí phách, mỗi một câu nói đều toát lên thái độ vô cùng ngạo nghẽ. Tại thành phố Trung Hải này chỉ có mỗi Hoàng Phi Hổ khiến ông ta phải kiêng ky, những người còn lại thì không đủ để ông ta nhét kế răng nữa.
Hoàng Thiên Kiều nôn nóng nhìn Diệp Phi, cầm điện thoại trên tay nhưng không biết nên làm gì mới tốt. Cô ta lo lắng Thẩm Thiên Sơn sẽ giận dữ, muốn Diệp Phi chết đi. Đáng ra vừa rồi có thể tìm đến Hoàng Phi Hổ để cầu cứu nhưng Diệp Phi lại không chịu.
Diệp Phi hơi nheo mắt lại, kéo cả người nhà của mình vào cuộc? Thẩm Thiên Sơn và Hùng Thiên Nam đúng là ông cháu, tính tình chẳng khác gì nhau.
“Thằng ranh con kia, giờ mày biết sợ rồi chứ gì?” Thấy Diệp Phi không lên tiếng, Hùng Thiên Nam đi lên phía trước, ngoài cười nhưng trong không cười: “Không phải vừa rồi còn huênh hoang lắm sao? Sao bây giờ không dám nữa? Sợ thì quỳ xuống cho tao đi!”
Những người khác cũng cho rằng Diệp Phi đang lo sợ.
Cũng đúng thôi, cho dù Diệp Phi lợi hại thế nào đi nữa cũng đâu dám lớn lối với Thẩm Thiên Sơn?
Tuy nhiên, ngay sau đó, bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc, bởi vì hình ảnh họ thấy chính là Diệp Phi trở tay tát một cái, sau đó cả người Hùng Thiên Nam bị p Phi tát bay ra ngoài!
“Mày là cái thá gì mà cũng dám đòi tao quỳ?”
Diệp Phi nhìn Hùng Thiên Nam bị ngã xuống đất, bên khóe môi là vẻ đùa cợt rất rõ.
“Ông ngoại!” Hùng Thiên Nam té xuống đất, bụm má lại.
Anh ta vô cùng phẫn nộ, hoàn toàn không thể ngờ được Diệp Phi lại ngông cuồng đến mức này.
Trên khuôn mặt của mọi người đầy vẻ ngạc nhiên, họ há hốc mồm mà nhìn Diệp Phi, không thể tiêu hóa nổi cảnh tượng vừa rồi.
Thẩm Thiên Sơn đang còn đứng đó, xung quanh còn có nhiều cao thủ như vậy mà Diệp Phi vẫn dám ra tay, Diệp Phi ngại chết chưa đủ nhanh sao?
Thẩm Thiên Sơn là kẻ ngạc nhiên nhất, vì theo như cái nhìn của ông ta, chỉ cần là người có chút đầu óc thì lúc này sẽ nhượng bộ, chấp nhận chịu thiệt thòi.
Ông ta chính là Hội trưởng Nam Lăng, có chức vị cao mà quyền lực cũng khổng lồ không kém, không những vậy thực lực còn rất cao, giãm Diệp Phi xuống lòng bàn chân chỉ là một việc đơn giản như giết chết con kiến.
Thế mà Diệp Phi lại làm lơ đi sự hiện hữu của ông ta mà tát Hùng Thiên Nam một cái ngay trước mặt mọi người. Đây là hành động đánh vào mặt ông ta, cũng đánh vào mặt Nam Lăng Vũ Minh.
“Xử nó đi!” Thẩm Thiên Sơn đỡ cháu ngoại của mình lên là quát: “Đánh chết nó đi, đừng ngại ngần gì cả”
Mười mấy tên học trò Vũ Minh vặn cổ một cái, vừa cười gắn vừa tiến lên.
Vô số người nín thở tập trung quan sát, tất cả mọi người đều nhận định rằng Diệp Phi chết chắc rồi.
“Vèo!”
Ngay lúc đó, Diệp Phi lấy một thứ ra khỏi lồng ngực, kéo ra hai bên, nó lập tức biến thành một cây gậy đánh chó. Ở giữa cây gậy được khắc ba từ “Cửu Thiên Tuế” nổi bật đến mức đâm vào lòng người ta.
Mấy tên học trò Vũ Minh nháy mắt dừng bước chân lại.
Hội trưởng, dưới đánh học trò “A…” Nhìn thấy gậy đánh chó, đám học trò trong Vũ Minh đồng loạt im lặng, tim đập thình thịch một cách mất kiểm soát.
Bất kể là người của Thẩm Thiên Sơn hay là đám người Hoàng Thiên Kiều, họ đều nhìn chằm chằm vào gậy đánh chó mà Diệp Phi đang cầm trong tay. Không một ai nghĩ răng Diệp Phi lại có gậy đánh chó, vì đó là thứ do Nguyên Lão Các trong Vũ Minh chế tạo ra.
Mà ba từ “Cửu thiên tuế” thì nặng nề như Thái Sơn mà đè vào lồng ngực mọi người, khiến họ khó mà hô hấp. Đó chính là truyền thuyết của tổ chức Vũ Minh, cũng là kẻ cầm đầu Vũ Minh với chức vụ Tổng hội trưởng.
Ban đầu thì Thẩm Thiên Sơn còn chẳng thèm bận tâm, nhưng đến khi thấy rõ ba từ “Cửu Thiên Tuế” thì cả người đều trở nên cứng còng. Ông ta đứng sững ra đó, nụ cười của ông ta như đã bị đông cứng.
“Ông ngoại ơi, ông ngoại, ông sao thế?” Thấy vẻ mặt của Thẩm Thiên Sơn có gì đó kì lạ, nét mặt Hùng Thiên Nam cũng hơi thay đổi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Thẩm Thiên Sơn không để ý đến Hùng Thiên Nam mà tiến lên nhìn chằm chằm vào Diệp Phi, quát: “Thằng nhóc kia, mày lấy được vật thánh đó từ đâu?”