Chương 527:
Tất cả khán đài đều là ghế sô pha rộng thoải mái dễ chịu, mỗi cái ghế sô pha đều đặt một bàn trà đá cẩm thạch, mâm đựng trái cây đầy đủ rượu và đồ ăn, số lượng chỗ ngồi gần trăm.
Hiển nhiên không phải mỗi người đều có thể đi vào nơi này.
Rất nhanh Diệp Phi đã nhìn thấy bóng dáng Tống Hồng Nhan trong đám người.
Cô mặc áo đỏ, tóc xoăn, tất chân dài, vừa tinh xảo lại thời thượng.
Cô ngồi ở hàng đầu bên trái, hai bên và trước sau lần lượt là Hàn Nam Hoa, Mã Gia Thành, Đỗ Thiên Hổ, Hoàng Huyền Vũ và Hàn Nguyệt.
Bên người có mấy chục người bảo vệ nghiêm ngặt.
Người máu mặt ngày xưa thong dong ôn hòa, đêm nay trên mặt đều có thêm chút nghiêm nghị.
Bên phải của bọn họ có một chàng trai tóc trắng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trông rất thâm trầm nhưng vẫn cứ nở một nụ cười tươi, làm người ta không rét mà run.
Mà đẳng sau anh ta cũng có một đám cấp dưới, tất cả đều là đàn ông trung niên.
Khoảng cách hai bên rất gần nhưng lại như rất xa, tràn ngập mùi thù địch nồng nặc.
Diệp Phi suy đoán thanh niên tóc trắng kia hẳn là Giang Thế Hào – con trai Giang Hóa Long rồi.
Diệp Phi còn nhìn thấy trên khán đài còn có hơn mười người nam lẫn nữ, mỗi người mặc trang phục sang trọng, hiển nhiên là nhà quyền quý tới xem cuộc chiến để hóng chuyện.
Nhưng chói mắt nhất chính là một cô bé mười lăm mười sáu tuổi mặc áo Chanel, váy ngắn màu đen ngắn, tất chân đến gối và mang một đôi giầy da nhỏ.
Trông vừa chanh chua vừa kiêu ngạo.
Cô bé Chanel kiêu ngạo nhếch miệng lên, cứ như chẳng thèm ngó tới đám người ở hiện trường.
Bên cạnh cô bé còn có hai nam một nữ.
Một người mặc áo Tôn Trung Sơn, một người mặc áo ba lỗ màu đen, còn có một người mặc sườn xám yên lặng đứng đấy, lại tỏ rõ lai lịch không tâm thường.
“Anh Phi, tình hình không được tốt mấy”
Đảo qua đẳng trước một chút, Lâm Bách Thuận thấp giọng mở miệng: “Đám Giang Thế Hào có mười người, bao gồm cả Tật Điện, nhưng bên chúng ta chỉ còn năm người.”
Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Đủ chênh lệch đấy”
Anh nhìn thoáng qua Độc Cô Thương, Độc Cô Thương tỏ vẻ coi thường mà không thèm để ý chiến trường này chút nào.
“Trận thứ sáu, trận thứ sáu bắt đầu.”
Lúc này, MC tuyên bố trận thứ sáu đã diễn ra, gã cất giọng nói rất cao: “Trung Hải, Đầu Báo vào sân”
Chữ cuối cùng MC kéo dài, âm vang hữu lực.
Tiếng võ tay, la hét ủng hộ, tiếng huýt sáo của khán giả lập tức vang lên dồn dập.
Sau ánh đèn lấp lóe, một người mạnh mẽ bước lên sân.
Đầu gã ta rất to, thân cao một mét chín, đội mũ rộng vàng, cơ bắp như máy ủi đất, sự tinh tế bao trùm lên toàn thân.
Trong tay gã ta còn cầm hai cây búa, bỗng nhiên vung lên lại uy vũ như hổ, khí thế hơn người.
Tướng tá này, hình dáng này, khí khái này, làm đối thủ của gã ta vô cùng nguy hiểm, không trách được lại tên là Đầu Báo.
Diệp Phi còn nhìn thấy Tống Hồng Nhan cười có chút nhẹ nhóm, hiển nhiên cô ta đầy lòng tin với Đầu Báo.
“Đây là trụ cột Đầu Báo”
Lâm Bách Thuận giải thích một câu: “Đã từng là người ở Công Môn, anh ta có sức lực vô cùng lớn, đao kiếm không thể làm bị thương, đã từng một mình quét sạch trăm tên giặc cầm đao.
“Anh ta vốn là người ra sân cuối cùng, nhưng mọi người lo lắng tinh thần sa sút và cũng muốn chuyển biến mới nên để anh ta ra trước.”
Lúc này MC lại la lên lần nữa: “Tập đoàn Giang thị, Tật Điện.”
“VèoI”
Theo lời giới thiệu này, một người trẻ tuổi đi lên đài.