Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 539

Chương 539:

 

Hùng Tử gật đầu: “Em đã hiểu, vậy cứ để tên nhà quê kia đắc ý một chút đi”

 

Lúc này thì Giang Thế Hào đang đỏ mắt vì thua cá cược, anh ta không cam lòng vì thất bại nhưng cũng không có lựa chọn khác. Tiếp theo là trận thứ chín sẽ cho toàn bộ cao thủ lên.

 

Anh ta hy vọng đánh luân phiên có thể thay đổi kết quả.

 

Thế nhưng kết quả đối chiến không có chút bất ngờ nào, chín người đều bị Độc Cô Thương dùng một kiếm đánh bại.

 

Trông Độc Cô Thương gầy yếu cũng không có khí thế gì, cậu ta không khác gì tên đầu gỗ nhưng tốc độ thực sự quá nhanh.

 

Nhanh đến khiến người ta tuyệt vọng.

 

Khí thế mạnh như vũ bão, giống như chớp giật nổ ra.

 

Không ai có thể địch, cũng không thể địch nổi.

 

Hiện tại Độc Cô Thương không chút thu hút nào lại được nhiều người chú ý đến.

 

Nam Cung Hùng rất khó chịu, ông ta không chỉ gây chuyện một lần nhưng vẫn không ngăn cản được Độc Cô Thương thắng.

 

Mười trận thắng mười, Độc Cô Thương là người cười cuối cùng.

 

Mặt Nam Cung Hùng âm u.

 

Uông Kiều Sở cũng tỏ vẻ không thích, anh ta không nghĩ đến vấn đề khó này lại bị Trung Hải giải quyết.

 

“Cuộc chiến hòa bình hôm nay, Tập đoàn Giang thị phái ra mười người thì mười người đều thua, Trung Hải phái ra mười người, còn lại một người đứng trên đài.”

 

Nửa tiếng sau có một ông già bên đám Công chứng đứng lên thông báo trước hiện trường: “Hiện tại tôi xin tuyên bố, Trung Hải thắng”

 

“Thứ nhất, từ nay về sau đám người Giang Hóa Long không được bước vào Trung Hải một bước, dám cả gan tự tiện bước vào sẽ bị ba giới Hắc Bạch Hồng tiêu diệt”

 

“Thứ hai, Tập đoàn Giang thị nhất định phải phối hợp vô điều kiện với Trung Hải để hoàn thành tất cả điều đã giao ước trong thỏa thuận”

 

“Thứ ba, thời hạn Giang Thế Hào ở lại Trung Hải không được vượt quá nửa tháng…”

 

“Cùng lúc đó, trong ba năm hai bên không được xung đột”

 

“Nếu làm trái hoặc làm chuyện lén lút thì sẽ là kẻ thù của người trong giang hồ”

 

Mặc dù những Công chứng viên này đã già và cũng đã rút lui, nhưng danh vọng bày ra đều để mọi người nể phục, tất nhiên tuyên bố sẽ có hiệu lực.

 

Đám người Lâm Bách Thuận và Hàn Nguyệt reo hò không thôi.

 

Nét mặt Đỗ Thiên Hổ và Hàn Nam Hoa cũng hòa hoãn vì tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống.

 

Mặc dù Giang Thế Hào không cam tâm, thế nhưng rõ ràng đêm nay đã hết hi vọng.

 

Anh ta có binh lực dồi dào, nhưng không có đám Uông Kiều Sở giúp đỡ thì cũng không thể dốc hết sức chống lại toàn bộ Trung Hải.

 

Mà lúc này Uông Kiều Sở và Nam Cung Hùng muốn thiên vị cũng không tìm thấy lý do.

 

Tống Hồng Nhan nhìn Giang Thế Hào mở miệng: “Anh Giang, về sớm để dọn chỗ và chuẩn bị hợp đồng đi, chẳng mấy chốc chúng tôi sẽ phái người tới lấy đó.”

 

Ánh mắt Giang Thế Hào âm u, anh ta muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại hừ một tiếng rời đi.

 

Nhìn thấy Giang Thế Hào đi, Đỗ Thiên Hổ thấp giọng dặn dò Hoàng Chấn Đông hai câu để anh ta phái người nhìn chăm chằm mọi hành động của Giang Thế Hào.

 

Một đám người của đoàn Công chứng và khách mời nhìn thấy trận chiến đã kết thúc, bọn họ nói chuyện với nhau vài câu rồi cũng rời đi.

 

Lúc Nam Cung Hùng dẫn người đi ngang qua Diệp Phi thì bước chân dừng lại một chút, ánh mắt ông ta vô cùng lạnh lùng: “Cậu chính là Diệp Phi à?”

 

Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Không sai”

 

Nam Cung Hùng lạnh lùng mở miệng: “Cây cao vượt rừng gió sẽ vượt, cậu biết câu tiếp theo là gì không?”

 

Diệp Phi gọn gàng linh hoạt nói: “Cây cao vượt rừng gió sẽ vượt, chim bay vượt đàn chịu súng săn.”

 

“Rất tốt, rất tốt.”

 

Nam Cung Hùng giận quá hóa cười, sau đó dẫn người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment