Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 547

Chương 547:

 

“Quan tâm ông ta cao sang, có mấy mấy trăm nghìn tỷ, được đàm thoại với ông lớn nào làm gì” Thẩm Vân Phong cũng thành fanboy của Diệp Phi: “Anh Phi chỉ cần phi một cây kim châm là bọn chúng phải gọi anh ấy là bố rồi”

 

So với Chương Đại Cường trưởng thành trầm tĩnh biết suy nghĩ trước sau, ở Thẩm Vân Phong toát lên lòng nhiệt thành căng tràn nhựa sống của tuổi trẻ, không cần biết người đối diện mình thế nào, phải loi nhoi cho bằng được rồi mới tính đến chuyện khác.

 

“Nghiêm túc giùm cái đi” Trên khuôn mặt Diệp Phi đầy vẻ bất đắc dĩ, anh vãy tay đuổi đám anh em đi, tiếp tục khám bệnh cho bệnh nhân.

 

Nhưng trong đầu Diệp Phi có một suy nghĩ nhoáng qua: “Không biết Đường Nhược Tuyết có bị liên lụy vào chuyện này không nữa…”

 

Cùng lúc đó, tại căn biệt thự Đào Hoa số 3, trong phòng khách sang trọng, Hoắc Tử Yên đang cầm một tách cà phê, nhìn Lý Thanh Viện bằng đôi mắt đầy lạnh lẽo.

 

Lý Thanh Viện quỳ xuống đất, cả người run lẩy bẩy, cô ta kể lại chuyện vừa rồi: “Thưa cô, Diệp Phi quá ngông cuồng, tôi đã ăn nói khép nép cầu xin Diệp Phi đến chữa bệnh cho ông Thương Ẩn, còn đặt cọc trước ba tỷ rưỡi cho anh ta nữa, nhưng anh ta không những không chịu đi cùng chúng tôi mà còn sỉ nhục chúng tôi nữa”

 

“Anh ta bảo tôi nói với cô là, hoặc là cô và ông Thương Ẩn quỳ xuống cầu xin, hoặc là mua mộ mã để an táng cho ông Thương Ẩn. Tôi không nhịn nổi nên mắng anh ta mấy câu, thế mà anh ta lại ngại quá, cuối cùng tức điên lên, nói nhà họ Hoäc là cái thá gì, còn bảo một đám hạ tiện đánh chúng tôi nữa”

 

“Cả hơn trăm người tấn công chúng tôi, chúng không chỉ làm các vệ sĩ bị thương mà còn đập phá cả xe của chúng tôi nữa…” Cô ta khóc lóc, nước mắt nước mũi đầm đìa, tránh nặng †ìm nhẹ mà bôi nhọ Diệp Phi.

 

“Am”

 

Nghe đến đây, Hoắc Tử Yên phãn nộ đứng lên, hất ly cà phê xuống đất rồi quát: ‘Khốn kiếp, chỉ là một thằng bác sĩ quèn mà còn dám xấc xược với nhà học Hoắc thế à? Anh ta cho mình là Thượng Đế rồi đúng không? Anh ta không biết nhà họ Hoắc lớn mạnh thế nào sao?”

 

“Đừng nói là ở thành phố Trung Hải, cho dù tại bất kì nơi nào trên khắp Trung Quốc thì tôi chỉ cần nói một câu thôi là có thể khiến anh ta không còn chốn đặt chân!”

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Tử Yên đỏ bừng lên, hai đầu lông mày cau lại vì tức giận. Từ nhỏ đến lớn, cô ta đã quen với việc ra lệnh cho người khác, mà người được cô ta ra lệnh thì chẳng những cảm thấy vui mừng mà còn xem đây là niềm vinh hạnh nữa.

 

Đây là lần đầu tiên có người dám ngỗ nghịch với ý của cô ta, không những thế, Diệp Phi còn là một thằng con trai không có tiếng tăm gì. Điều này làm cho Hoắc Tử Yên cực kỳ tức giận: “Chúng ta phải gọi cho Cục Cảnh Sát và Cục Y Tế để họ niêm phong cái phòng khám của Diệp Phi, bắt anh ta lại”

 

Hoắc Tử Yên không tin mình không trị được Diệp Phi.

 

“Khoan đãi”

 

Ngay lúc đó, có một giọng nói truyền đến từ tầng trên, sau đó mọi người thấy Hoắc Thương Ẩn được người giúp việc đỡ xuống.

 

Sau khi được Brook và nhóm các bác sĩ chữa trị, Hoắc Thương Ẩn đã không còn thấy nơi ngực mình đau đớn nữa, toàn thân cũng khôi phục trạng thái bình thường.

 

Thấy Hoắc Thương Ẩn xuất hiện, Lý Thanh Viện vội vàng lùi ra sau mấy bước để không làm Hoắc Thương Ẩn thấy không thoải mái bởi mùi trên người mình.

 

“Bố! Sao bố lại xuống đây vậy? Brook nói bố phải nghỉ ngơi nhiều mà”

 

Hoắc Tử Yên nôn nóng chạy lên đỡ lấy ông ta: “Chuyện nhỏ con của Diệp Phi kia cứ để con xử lý là được. Tên khốn kia láo toét như vậy, con sẽ cho anh ta biết tay, nếu không anh †a sẽ không biết nhà họ Hoắc lợi hại đến thế nào!”

 

Hoắc Thương Ẩn từ từ đi ra đại sảnh, nói: “Bố bị đau tim ba ngày liền, từ phán đoán này cho thấy, Diệp Phi vẫn khá có tài… Cái tài này chính là mèo mù vớ được chuột chết.”

 

Hoắc Tử Yên thở ra một hơi thật dài: “Ngay từ đầu con đã không tin điều thằng đó nói là thật rồi: “Bố cũng nghĩ cậu ta không có bản lĩnh gì. Đạt được thành tựu trong ngành Đông y ở cái tuổi này, bố chưa từng thấy ai cả” Hoắc Thương Ẩn lại gần ghế sô pha và ngồi xuống: “Nhưng bây giờ là thời điểm đặc biệt, chúng ta không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào”

 

“Bây giờ đội ngũ bác sĩ Apollo chỉ có thể ngăn chặn cơn nhức đầu và đau tim của bố, đến nay vẫn chưa thể tìm ra được bố đang mắc bệnh gì.”

 

“Trong lúc này, chúng ta không thể nóng lòng nhất thời mà trút giận, hủy đi khả năng mà Diệp Phi này có thể đem đến”

 

“Dù chỉ là một phần mười ngàn cơ hội thôi thì chúng ta cũng phải giữ thật cẩn thận, biết đâu nó sẽ phát huy tác dụng ngay lúc cần thiết nhất thì sao?” Lăn lộn trong giới kinh doanh đã nhiều năm, Hoắc Thương Ẩn đã quen với việc để lại một đường lui cho mình: “Nên tạm thời không nên động chạm đến Diệp Phi.”

 

“Không nên động chạm đến anh ta ư?’ Hoắc Tử Yên cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trong ánh mắt mập mờ nỗi căm hờn: “Con khó chịu với cái thăng đó lắm, đợi thêm mấy ngày là đợi thêm mấy ngày, không phải anh ta đã nói ba ngày đau tim, năm ngày ho ra máu sao?”

 

Hoắc Thương Ẩn khụ một tiếng, cầm một ly nước ấm lên rồi uống, sau đó nói: “Để xem hai ngày sau bố có bị ho ra máu không”

 

Bình Luận (0)
Comment