Chương 582:
“Vết thương này thì dễ thôi” Diệp Phi thoải mái lên tiếng: “Nhưng cô có tổn thương chết người hơn rất nhiều.”
Hai mắt Hổ Nựu khẽ nheo lại: “Ý anh là sao?”
Diệp Phi hỏi: “Gần đây cô thường mất ngủ và hay nằm mơ, liên tục gặp phải những chuyện xui xẻo không cách nào tránh được và cứ vết thương này chồng lên vết thương khác, chẳng lẽ cô không thấy có gì đó là lạ ư?”
Ánh mắt Hổ Nựu trở nên lạnh lẽo: “Anh điều tra tôi?”
“Tôi rỗi hơi quá hay gì mà đi điều tra cô.” Diệp Phi cười cười: “Nếu tôi đoán không sai thì chắc thời gian cô bắt đầu gặp phải những chuyện xui xẻo này là khi có người đâm sau lưng cô một đao”
Hổ Nựu nghe thế lập tức cảm thấy hoảng hốt, cô ta nhìn Diệp Phi với vẻ không dám tin: “Tại sao anh lại biết những chuyện này?”
Diệp Phi cười: “Tôi là bác sĩ cơ mà”
Ánh mắt cô ta lại sáng rỡ lên trông thấy: “Anh có thể chữa được không?”
“Cũng dễ thôi” Diệp Phi cười đùa: “Vấn đề là tiền khám chữa bệnh của tôi đắt đỏ lắm…”
“Phập!” Hổ Nựu dùng một nhát chém gãy bàn khám bệnh: “Chữa hết tôi gả cho anh còn không hết tôi sẽ giết anh…”
Đối mặt với Hổ Nựu hùng hổ dữ dän thế này, Diệp Phi chỉ biết giả vờ câm điếc, nếu không nó lại rắc rối đến khi nào cũng không biết.
Anh đưa Hổ Nựu vào một căn phòng riêng rồi bảo cô ta cởi quần áo ra nằm lên khăn để châm cứu, Hổ Nựu chẳng thèm nhăn nhó lấy một tiếng nào đã thoải mái cởi quần áo ra, chẳng thèm quan tâm đến Diệp Phi ở bên cạnh.
Diệp Phi cụp mắt xuống than thở cô gái này sống dứt khoát và thoảng quá thể đáng, đổi thành cô gái khác thì đã rụt rè dè dặt cả buổi trời hoặc là nghi thần nghi quỷ khó hiểu đủ kiểu.
Sau đó Diệp Phi mất cả buổi trời, chẳng những giải độc cho Hổ Nựu mà còn hóa giải lượng tà khí trên lưng cô ta.
Hổ Nựu bị người ta đâm cho một dao sau lưng, trên con dao đó có vẽ bùa chú khiến nó làm tổn thương da thịt rồi còn phá hủy đi năng lượng tinh thần cô ta có khiến số phận may mắn biến thành xui xẻo, mấy chuyện không đâu cứ đeo bám liên tục.
Diệp Phi dùng bộ châm pháp Lục Đạo Thần Ma để đánh tha tà khí và giúp cô ấy chữa trị mấy bệnh vặt vãnh trong người luôn.
Khi Diệp Phi cất kim châm đi đứng dậy thì cảm giác sảng khoái đầy sung sướng bắt đầu lan tràn ra khắp người Hổ Nựu.
Cô ta có thể cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong người mình, đó là sự thoải mái đến từ mọi cơ quan trong cơ thể khiến Hổ Nựu cực kì sung sướng.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt Hổ Nựu nhìn bắt đầu có sự thay đổi một trời một vực sơ với lúc nãy khi lái chiếc xe việt dã đến đây, đó là sự kính nể và sùng bái, xúc động đến nỗi mất đi kiểm soát.
Hổ Nựu giơ ngón tay cái lên: “Xem ra anh không phải là mấy kẻ lừa đảo người bệnh nhan nhản ngoài kia”
Diệp Phi tức giận lên tiếng: “Có ai khen người ta như cô không trời?”
“Thế thì khả năng chữa bệnh như thần được chưa?” Hổ Nựu liếc xéo Diệp Phi: “Bụng dạ hẹp hòi thế này, có còn là đàn ông không vậy?”
Diệp Phi cũng hết cách với cô gái này, anh cười khổ rồi đưa cho Hổ Nựu một lọ thuốc mỡ: “Đây là thuốc mỡ do tôi tự bào chế ra dùng để bôi lên những vết thương hở giúp nó lành nhanh và không để sẹo, cô cứ bôi nó lên miệng vết thương, lâu nhất khoảng nửa tháng là lành lặn như chưa từng xảy ra bất kì chuyện gì”
Hổ Nựu hành động mạnh mẽ thật nhưng dáng người và mặt mũi lại xinh đẹp không ai bằng nên khi trông thấy vết thương trên người cô ta Diệp Phi đã thấy cực kì tức giận.
Hổ Nựu giật mình, sau đó hai mắt cô ta sáng lên: “Loại thuốc mỡ này có tác dụng tốt thế thật hả?”
Tuy cô ta sống thoải mái buông thả rồi còn thích đánh giết đủ kiểu nhưng điều đó không có nghĩa là Hổ Nựu không thích cái đẹp, cô ta thích bản thân mình xinh đẹp lung linh còn hơn là khoe khoang vết sẹo như một thành tích xuất sắc mình gặt hái được.
Diệp Phi gãi đầu nói: “Tôi có thể giải được độc rắn và xóa tan tà khí đang bám lấy cô thì cần gì phải lấy thuốc mỡ ra để lừa gạt người khác làm gì?”
Hổ Nựu ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, Diệp Phi tài giỏi thế này thì chắc chắn thuốc mỡ anh làm cũng không tệ đi đâu được và cô ta thích thì lấy không thích thì thôi, thế là Hổ Nựu vội vàng chộp lấy rồi ôm khư khư trong lòng: “Thế thì tôi cảm ơn trước nhé…
Cô ta nhìn Diệp Phi với đôi mắt trong veo như nước: “Anh đã giúp tôi một việc rất lớn, tôi muốn đền đáp lại cho anh thật đàng hoàng…
“Điều kiện”