Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 612

Chương 612:

 

Diệp Phi khẽ gật đầu, nhìn ra được ngày thường Tô Tích Nhi sống gian khổ…”Ồ, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi”

 

Thím Ngô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bà võ đầu một cái, nó: “Con bé còn có một cô họ. Người cô kia cũng là người Miêu Sơn, chẳng qua người ta vẫn tính là tương đối vẻ vang, từng làm trại chủ, cái loại một người hô, trăm người hưởng ứng”

 

“Chỉ là rất nhiều năm trước, cô nó có xung đột với một thế lực lớn, kết quả trại bị phá, hơn một nghìn người trôi giạt khắp nơi, cô nó cũng nhà tan cửa nát.”

 

“Trước đây cô họ của nó rất thích tới thăm Tích Nhi.

 

Nhưng bắt đầu từ bảy, tám năm trước, gần như mỗi năm đều sẽ thăm hỏi một lần, cho nó mấy trăm nghìn.”

 

Thím Ngô hiếm khi buôn chuyện: Ọ cũng rất kỳ lạ, suốt ngày che đầu. Tôi nghe nói con trai cô nó hôn mê rất nhiều năm…”

 

Diệp Phi nghe vậy, hơi híp mắt lại: Chẳng lẽ Cửu U Hỏa Liên Tích Nhi, chẳng lẽ và này biểu cô có liên quan đến?

 

“Cô họ này tên là gì vậy?”

 

“Miêu Phượng Hoàng…” Diệp Phi ngẩn người. Đây không phải là kẻ thù của Tống Vạn Tam sao?

 

Diệp Phi có phần hơi bất ngờ. Dù thế nào, anh cũng không nghĩ tới cô họ của Tô Tích Nhi sẽ là Miêu Phượng Hoàng, cũng chính là kình địch mà Tống Vạn Tam đắc tội.

 

Anh đã có lần nghĩ Cửu U Hỏa Liên của Tô Tích Nhi có thể có liên quan tới Miêu Phượng Hoàng.

 

Nhưng Diệp Phi không lập tức nói cho Tống Hồng Nhan biết, anh lo mẹ Tống biết quan hệ của hai người, sẽ bắt Tô Tích Nhỉ làm lợi thế.

 

Đối với những đại gia tộc này, từ trước đến nay giới hạn cuối cùng đều không quan trọng, quan trọng là không đạt được mục đích.

 

Có Diệp Phi giúp đỡ, các món ăn đã nhanh chóng được làm xong. Mười mấy món ăn được bày đầy một bàn.

 

Gà, vịt, cá, tôm đều có, sắc hương vị đều đầy đủ cả, vừa ngửi thôi đã làm người ta thấy thèm ăn, làm Diệp Phi phải than thím Ngô tài nấu ăn quá giỏi.

 

Nếu thím Ngô đi làm đầu bếp ở nhà hàng lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể có tiền lương hơn ba chục triệu.

 

Đường Kỳ Kỳ có mấy đoạn quay bên ngoài cần phải sửa lại, cho nên không kịp về ăn bữa tối, không gian có chút trống trải.

 

Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết bảo thím Ngô ngồi xuống cùng ăn cơm. Dù sao bà cũng bận rộn một lúc lâu, giờ tránh trong phòng bếp ăn thì có hơi kỳ quái, không hợp với tình người.

 

Đường Tam Quốc cũng lên tiếng bảo thím Ngô ở bàn ăn lại.

 

Thím Ngô không lay chuyển được yêu cầu của mọi người, chỉ có thể vừa cảm ơn đám người Diệp Phi vừa cầm bát ngồi ở vị trí cuối bàn.

 

“Ai cho bà ngồi đây?”

 

Lúc này, Lâm Thu Linh đã giấu kỹ giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản của biệt thự nhà họ Đường và phòng khám Xuân Phong, thấy thím Ngô cầm bát ngồi bên bàn ăn thì lập tức biến sắc.

 

“Một người giúp việc không có tư cách lên bàn đi?”

 

“Bảo bà ăn trong phòng bếp đã cho bà đủ mặt mũi rồi. Nếu ở thời cổ đại, người hầu chỉ có thể nhặt cơm thừa của chủ nhân thôi.”

 

Bà ta đẩy cái ghế của thím Ngô, suýt nữa thì ném cái ghế ra ngoài.

 

Thím Ngô vội vàng cầm bát, hoảng loạn đứng lên, vẻ mặt buồn bã lại uất ức, chỉ là không dám phản bác gì.

 

Diệp Phi không nhịn được, quát: ‘Lâm Thu Linh, mẹ làm gì vậy?”

 

“Mẹ, thím Ngô bận rộn nửa ngày, cùng ăn một bữa cơm thì đã sao?”

 

Đường Nhược Tuyết cũng tức giận: “Chúng ta cũng đâu phải quý tộc, cố ý ra vẻ như vậy làm gì chứ?”

 

“Quy định chính là quy định, người giúp việc chính là người giúp việc.”

 

Lâm Thu Linh gân cổ lên: “Mẹ cần gì quan tâm có phải quý tộc hay không. Cái nhà này do mẹ quyết định”

 

“Ngang ngược.”

 

Diệp Phi đứng lên: “Thím Ngô, không cần để ý tới bà ấy, thím cứ ngồi xuống ăn cơm đi”

 

Đường Nhược Tuyết cũng phụ họa: “Đúng, về sau thím cứ ăn bên bàn ăn đi. Chúng tôi không có quy định phải tới phòng bếp ăn”

Bình Luận (0)
Comment