Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 651

Chương 651:

 

Cùng lúc đó, Diệp Phi phát hiện ở vườn sau u ám, có rất nhiều khí tức của cao thủ, hiển nhiên có rất nhiều ám vệ.

 

Nhìn thấy người áo trắng, Hoàng Thiên Kiều bước tới: “Hoàng Thiên Kiều diện kiến hội trưởng”

 

Cô ấy cố hết sức làm cho giọng nói của mình bình tĩnh lại nhưng giọng của cô ấy vẫn run rẩy không kiềm chế được, ngoài việc trong tay mang theo đầu người thì còn có áp lực khi đối diện Chín nghìn tuổi.

 

Chín nghìn tuổi không lên tiếng, chỉ duỗi ra ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve cây đàn trước mặt.

 

“Tang…” Một âm thanh dây đàn sắc bén truyền thẳng vào tai Diệp Phi, trong nháy mắt cả người Chín nghìn tuổi lập tức trở nên ác liệt.

 

Toàn bộ đình Phong Phú dường như cũng tràn ngập sát khí lạnh lếo bởi vì tiếng đàn tranh của ông ta, khiến cho Hoàng Thiên Kiều và một số thân tín run lên kịch liệt.

 

“Ngày nóng rực, mặt đất như lửa, trời đất đảo lộn”

 

“Cầu Đoạn Sài, lửa bùng cháy, tàn binh thở dài”

 

“Cát trắng bất tận không thấy chân trời, tàn binh bại tướng không đầu hàng”

 

Giai điệu của “Thập diện mai phục” tiếp tục vang lên, luồng khí lạnh tiếp tục tràn vào đình Phong Ba, khiến không khí trong đình vô thức trở nên lạnh lẽo thêm hai phần.

 

Áo trắng Chín nghìn tuổi tung bay, mái tóc dài không cột mà tán loạng theo gió, khuôn mặt tái nhợt, như ẩn như hiện trong mái tóc bồng bềnh.

 

Đôi mắt của ông ta như những vì sao trên bầu trời đêm, có vô số sự giết chóc và lạnh lùng vô tận.

 

“Nghe gió sương đêm khắc khoải, những vì sao bay trên trời, tiếng đàn tranh đột ngột vang lên, bầu trời đầy tiếng trống”

 

“Hạng Vũ, một tên tù binh bị mai phục tứ phía, cuối cùng sẽ giao chiến với quân lính phủ chúa, dừng thuyền không qua ngư phủ thở dài”

 

Động tác của Chín nghìn tuổi càng lúc càng nhanh, càng lúc càng xuyên thấu vào thâm tâm.

 

Mỗi ngón tay dường như là từng nhịp hô hấp của đất trời.

 

Sắc mặt Hoàng Thiên Kiều càng lúc càng tái nhợt, trên trán chảy ra mồ hôi, cuối cùng không nhịn được nhắm mắt lại, vẻ mặt khó chịu.

 

Diệp Phi dường như cũng ở trong một chiến trường đẫm máu, áo choàng, người yêu và chiến mã của anh đều chết hết, anh rơi vào ngõ cụt.

 

Tham sống sợ chết, còn không bằng một đao tự vẫn… Suy nghĩ của Diệp Phi không ngừng dâng trào, cảm xúc không ngừng bị ảnh hưởng bởi tiếng đàn tranh, một nỗi buồn khó tả tràn ngập trong lòng.

 

Đừng bao giờ đầu hàng, tuyệt đối không thể quỳ gối! Sống là nhân kiệt, anh dũng hy sinh! Tự giết mình, giết chính mình, một giọng nói trong tim anh hét lên.

 

“Keng…” Diệp Phi không bị khống chế, né tránh Ngư Trường.

 

Sự sắc bén đó càng khiến cho những con quỷ khát máu của anh càng thêm nôn nóng.

 

Nhưng sự lạnh lẽo của lưỡi kiếm cũng khiến tâm tình Diệp Phi chấn động, cảm xúc mờ mịt đột nhiên bị đánh thức.

 

Anh chợt cảm thấy mình đã vô tình rơi vào tình trạng nguy hiểm tột độ khi chưa kịp nhận ra.

 

“Ting…Ting… Ting…” Lúc này, ngón tay Chín nghìn tuổi biến hóa, đầu ngón tay chuyển động nhanh hơn, dây đàn nảy mạnh.

 

Tiếng kim loại, tiếng trống, tiếng gươm và nỏ, tiếng hò hét và tiếng người thay nhau bắn ra từ đầu ngón tay.

 

Tập hợp! Lên trống! Điểm tướng! Dàn trận! Đại chiến! Ở nhịp cuối cùng, Chín nghìn tuổi nhấc dây bằng một ngón tay, vuốt ngón tay dọc dây đàn.

 

Một chiếc lá rơi ngay lập tức vỡ vụn, sau đó bao bọc trong một luồng không khí bắn vào Diệp Phi.

 

Vừa nhanh chóng vừa tàn nhẫn, như một thanh kiếm bay ra.

 

Hoàng Thiên Kiều và những người khác sinh ra một loại tuyệt vọng đến không thở nổi, không khỏi hốt hoảng.

 

Diệp Phi đã lấy lại được minh mãn, vừa nhìn thấy tình huống, anh thấy thế khế quát một tiếng, tiến lên một bước, Ngư Trường chém về phía trước.

 

“Ầm…” Một chém này của Diệp Phi, trực tiếp chém ở trung †âm của luồng lá vụn.

 

Âm thanh vang trầm, lá vụn ra rơi xuống gần một nửa.

Bình Luận (0)
Comment