Chương 654:
Cả ba người ngã xuống đất, máu từ cổ họng phun ra tung tóe.
Chỉ trong nháy mắt, hơn chục cao thủ của Liên đoàn võ thuật đều bị giết sạch.
Có máu tanh bốc lên xung quanh đình Phong Ba.
Hoàng Thiên Kiều rút kiếm ra hét lên: “Là ai2”
Hàng chục người thuộc liên đoàn võ thuật lùi lại, bảo vệ Chín nghìn tuổi và Diệp Phi, cũng bao vây vị khách không mời mà đến.
“Tôi là ai?”
Bá Kiếm vẫn duy trì vẻ lạnh lẽo, vung lên thanh kiếm đỏ cho máu tươi rớt xuống, sau đó thờ ơ nói: “Các người giết chết bốn người học trò của tôi, chém đứt thừa tự của Giang Thế Hào. Còn hỏi tôi là ai? Có thấy quá buồn cười hay không?”
“Tôi đã muốn tới Trung Hải giết các người từ lâu, tuy rằng có một số việc nên bị trì hoãn, nhưng vẫn còn thời gian để làm lễ tế bốn mươi chín ngày của bọn họ”
“Diệp Phi, đem đầu của mày làm lễ vật tế, tao nghĩ Thiên Lôi cùng những người khác sẽ rất vui vẻ”
Ông ta khẽ thở dài, mang theo một chút cô đơn và một luồng sát khí dữ dội.
“Học trò? Thiên Lôi? Giang Thế Hào?”
Lúc này người thuộc Liên đoàn võ thuật khẽ cau mày, sắc mặt của Hoàng Thiên Kiêu thay đổi hẳn, cô ấy hô lên: “Ông là Bá Kiếm?”
“Đã lâu rồi tôi không xuất kiếm. Nhiều người nghĩ rằng tôi chỉ là thanh kiếm rỉ sét”
Giọng nói của Bá Kiếm mang theo vẻ chết chóc: “Hôm nay, hãy dùng máu của các người để rửa kiếm”
Bá Kiếm?
Diệp Phi hơi kinh ngạc, chẳng trách thực lực mạnh mẽ như vậy, hóa ra là một cao thủ đứng thứ mười trong danh sách sát thủ.
Anh còn có chút kinh ngạc, đối phương tìm tới mình, mà còn tìm tới nơi này.
“Giết nó!”
Diệp Phi đang định ra tay, nhưng Chín nghìn tuổi đã lôi kéo anh ngồi xuống, sau đó không nhanh không chậm pha trà: “Chỉ là một tên sát thủ tâm thường, không cần phải xem như gặp kẻ thù lớn như vậy chứ?”
Ông ta rót cho Diệp Phi một tách trà: “Nào, nếm thử Bích Loa Xuân của t Diệp Phi bất đắc dĩ nở nụ cười, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu uống một ngụm.
Đúng lúc này, Chín nghìn tuổi búng tay ra hiệu, mấy chục người thuộc Liên đoàn võ thuật lao ra.
Mã tấu, dao găm, kiếm dài, tất cả đều hướng về Bá Kiếm ra tay.
“Đám người ô hợp!”
Trước sự bao vây của đám đông, Bá Kiếm nở một nụ cười thản nhiên, đột nhiên tay phải của anh ta vung lên.
Thanh trường kiếm lập tức nâng lên, sát khí tăng vọt, ác liệt đâm thẳng vào đối thủ.
Một kiếm phá núi phá sông! Thanh kiếm đỏ không phát ra nhiều ánh sáng, nhưng lại lạnh lẽo như nước mùa thu, đóng băng cảnh vật, đóng băng lòng người cũng đóng băng sức sống.
“A…” Mười ba người thuộc Liên đoàn võ thuật không có thời gian phản kháng, liền thấy ngực tung tóe máu tươi, rồi ngã ra hai bên.
Đôi mắt bọn họ bàng hoàng.
Thật sự quá nhanh.
Một kiếm chém trúng mười ba người, nhưng khí thế của mũi kiếm vẫn không suy giảm, đâm thẳng vào xương sườn của kẻ phía sau.
Có một tiếng hét thảm khác la lên.
“Vụt…” Sau đó, Bá Kiếm vung ngược tay lên, tám cao thủ của Liên đoàn võ thuật kêu rên ngã xuống đất, bụng của bọn họ bị toét ra.
Máu me đầm đìa.
Bá Kiếm không dừng lại, từ từ tiến về phía trước.
Hoàng Thiên Kiều quát lớn: “Ngăn ông ta lại!”