Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 660

Chương 660:

 

Diệp Phi tiến lên một bước: “Lâm Thu Linh, bà còn lên cơn đúng không?”

 

“Lâm Thu Linh?”

 

Lâm Thu Linh tức giận cười: “Nhược Tuyết, con nghe thấy chưa, tên khốn này không chỉ đánh người, mà còn dám không tôn trọng trưởng bối, vậy mà còn gọi thẳng tên của mẹ”

 

“Anh ta khốn nạn như vậy, con đừng bao giờ ở cùng với anh ta”

 

Bà ta uy hiếp Diệp Phi: “Nếu không, tao sẽ treo cổ bên cửa khiến cho các người mãi mãi cảm thấy tội lỗi”

 

Diệp Phi lấy ra bốn trăm ngàn: “Tôi cho bà tiền mua dây thừng”

 

“Mày…” Khi nghe những lời đó, Lâm Thu Linh tức giận đến nỗi máu chảy ngược, cơn giận dồn nén trong lồng ngực gần như thiêu đốt bà ta.

 

“Nhược Tuyết, con cứ để anh ta bắt nạt mẹ con như thế này à?”

 

“Mẹ là mẹ ruột của con, mẹ ruột nha”

 

Lâm Thu Linh tỏ vẻ đáng thương nhìn Đường Nhược Tuyết: “Con vì người ngoài mà không cần mẹ nữa sao?”

 

“Mẹ đừng lộn xộn”

 

Đường Nhược Tuyết khẽ cau mày: “Hoàn cảnh của nhà họ Đường bây giờ như thế này, mẹ còn muốn làm loạn thế nào, có phải mẹ không muốn nhà họ Đường tốt hơn không?”

 

Mí mắt Lâm Thu Linh giật giật, sau đó có chút tức giận: “Mẹ đương nhiên muốn nhà họ Đường tốt hơn, nhưng mẹ muốn Diệp Phi bồi thường cho chúng ta, không, bồi thường cho con”

 

“Diệp Phi, nhanh chóng sang tên Đào Hoa số 1 cho Nhược Tuyết”

 

Bà ta không quên lấy gia sản của Diệp Phi để bù đắp sự mất mát của mình.

 

Sắc mặt Đường Nhược Tuyết trầm xuống: “Mẹ, nếu mẹ nói lại lời này, con sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với mẹ”

 

Diệp Phi biết cô gặp chuyện nên an ủi cô, giúp cô giải quyết, mẹ cô không những không cảm kích mà còn muốn lợi dụng, cô không thể nhãn nhịn cho qua.

 

Lâm Thu Linh tức giận nói: “Mày thật sự là ăn cháo đá bát, mày cho rằng tao không dám ly khai quan hệ mẹ con với mày sao?”

 

Đường Tam Quốc chạy tới, kéo Lâm Thu Linh ra, chửi rủa: “Bà không thể dừng một chút sao? Thực sự muốn đuổi cả gia đình đi?”

 

Hàn Kiếm Phong cũng xuất hiện, nhưng anh ta không dám khuyên răng.

 

Kể từ khi đội kỹ sư đóng cửa, cuộc sống của anh ta cũng rất khó khăn, anh ta không chỉ sống bằng tiền tiết kiệm, mà còn bị Lâm Thu Linh khinh thường.

 

Mới sáng sớm đã mở toang cửa phòng anh ta, bắt anh ta đi chà rửa nhà vệ sinh gần như cả buổi sáng.

 

Anh ta dám khuyên răng, có lẽ là kết cục của hai cái tát trời giáng.

 

“Nhược Tuyết, Nhược Tuyết…” Lúc này, Đường Phong Hoa cầm điện thoại chạy tới, vui mừng kêu to: “Bà cụ gọi điện thoại, kêu con trở về công ty ngay lập tức”

 

Đường Nhược Tuyết và Lâm Thu Linh sửng sốt: “Trở lại công ty?”

 

“Rắc” Diệp Phi đè tay Đường Nhược Tuyết xuống, giọng điệu lãnh đạm: “Nói cho bà cụ biết Đường Nhược Tuyết không có ở đây.

 

“Nếu bà cụ muốn nhìn thấy Nhược Tuyết, hãy tự mình đi qua đây”

 

“Sói mắt trắng, mày làm loạn cái gì vậy?”

 

Nhìn thấy Diệp Phi cúp điện thoại, Lâm Thu Linh lập tức nhảy dựng lên: “Mày còn mắng bà cụ như thế này, mày lo mày hại nhà họ Đường còn chưa đủ sao?”

 

“Hơn nữa, họ để Nhược Tuyết trở lại công ty, họ nhất định là áy náy muốn sắp xếp một vị trí cho nó”

 

“Đây là cơ hội của Nhược Tuyết, làm sao có thể lãng phí?”

 

“Nếu Nhược Tuyết không kiếm tiền, mày sẽ nuôi gia đình của bọn tao sao?”

 

“Mày từ chối sang tên nhà cho Nhược Tuyết. Mày sẽ nuôi nổi bọn tao sao?”

 

Nếu không phải kiêng dè Diệp Phi dám đánh lại, bà ta đã xông lên tấn công hai bên trái phải, sao chổi này không muốn nhà họ Đường tốt hơn.

 

“Câm miệng đi”

Bình Luận (0)
Comment