Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 664

Chương 664:

 

Diệp Phi cười nói: “Tôi có bảy mươi nghìn tỷ, mẹ muốn không?”

 

Ngoài những tài sản như Kim Chi Lâm và cổ phiếu của nhà họ Hoắc, Diệp Phi còn kiếm được hơn ba trăm năm mươi tỷ tiền ngọc, tiền cưới các loại… bảy mươi nghìn tỷ cũng không phải là nói quá.

 

Bảy mươi nghìn tỷ?

 

Lâm Thu Linh sửng sốt một chút, sau đó mừng rỡ như điên: “Được, được chứ, mau lấy ra đi, mẹ giữ thay con”

 

“Nhưng là nói, người trong một nhà, đương nhiên giữ sẽ không có lãi suất, mẹ sẽ không tính con phí lưu trữ”

 

Bà ta biết mấy tháng nay Diệp Phi kiếm được rất nhiều tiền, nếu không sẽ không thể mở nổi Kim Chi Lâm và sống ở Đạo Hoa số 1, nhưng bà ta không ngờ lại có tới bảy mươi nghìn tỷ.

 

Với số tiền này, tiền lãi hàng năm ít nhất cũng phải mười nghìn tỷ đồng, cuộc sống sẽ đi đến đỉnh cao.

 

Đường Tam Quốc rất bất lực: “Đừng nói nữa, ăn cơm đi, tiền của Diệp Phi, đưa cho bà giữ, có thích hợp hay không?”

 

“Tại sao không thích hợp?”

 

Lâm Thu Linh ngày càng muốn kiểm soát tiền của Diệp Phi: “Là con rể của nhà họ Đường, tiền của anh ta cũng là tiền của Nhược Tuyết. Không phải tiền của Nhược Tuyết là tiền của tôi sao?”

 

“Và tôi không lấy tiền của anh ta, tôi chỉ giúp anh ta giữ nó, cũng cho Nhược Tuyết một sự đảm bảo an toàn”

 

Vợ chồng Hàn Kiếm Phong chế giễu, tiền thực sự đã vào tay Lâm Thu Linh, đừng nói bảy mươi nghìn tỷ , bảy mươi nghìn đồng cũng không thể lấy ra.

 

Đường Tam Quốc không khỏi tức giận nói: “Bà tại sao ngày càng không biết xấu hổ như vậy?”

 

“Tôi không biết xấu hổ sao?”

 

“Tôi thật sự không biết xấu hổI”

 

Lâm Thu Linh chế nhạo: “Nếu tôi thực sự muốn thể diện, tôi sẽ không kết hôn với ông khi ông thất bại nhất, sinh cho ông tận ba đứa con gái.”

 

“Nếu tôi thực sự muốn thể diện, tôi sẽ không đánh cắp tiền mua quan tài của mẹ tôi và mở một phòng khám bệnh để nuôi sống gia đình lớn này”

 

“Nếu tôi thật sự muốn thể diện, tôi sẽ không khóc, không nháo, không đòi treo cổ tự tử, đòi quyền sở hữu biệt thự từ Đường Môn”

 

“Mà ông là đứa con bị bỏ rơi của Đường Môn, là tội nhân nổi tiếng của Đường Môn, hầu như đều dựa vào tôi không biết xấu hổ mà duy trì”

 

“Hơn nữa, tôi so với người phụ nữ mà ông yêu quý không có xấu hổ”

 

“Khi vinh hoa phú quý, người ta sẽ ở bên ông, tình chàng ý thiếp. Khi ông trở thành con chuột qua đường, người ta quay lưng lại và làm người yêu của anh cả ông”

 

Lâm Thu Linh ánh mắt trở nên sắc bén hơn: “Đường Tam Quốc, hãy mở to mắt ra xem ai mới là người không biết xấu hổ và ai là người tốt với ông”

 

Diệp Phi và những người khác không khỏi kinh ngạc nhìn Đường Tam Quốc.

 

Đừng nói đến Diệp Phi, Đường Nhược Tuyết và những người khác không ngờ rằng bố mình lại có đoạn tình cảm bị phản bội như vậy.

 

“Bữa cơm này ăn không vô”

 

Đường Tam Quốc tức giận ném đũa, đứng dậy đi lên lầu.

 

“Rầm” Ngay khi Lâm Thu Linh chế nhạo, đột nhiên truyền đến một tiếng phá cửa vang trầm.

 

Chú chó săn lông vàng được nuôi trong Đường Tam Quốc nuôi bị đá vào nhà, lăn quay trong sảnh kêu rên không ngớt.

 

Lâm Thu Linh đứng dậy và hét lên: “Tên khốn nào đã đá con chó của tao?”

 

Đường Tam Quốc cũng dừng lại.

 

Vừa dứt lời, cửa lớn nhìn thấy năm sáu người ở cửa. Bà Ưng kiêu ngạo xuất hiện với một vài người nữ quyến…

 

Nhìn thấy đó là người thân tín của Đường Hy Phụng, vẻ mặt kiêu ngạo và tức giận của Lâm Thu Linh đột nhiên biến thành nụ cười gió xuân: “Bà Ưng, sao bà lại ở đây?”

 

“Khách quý, khách quý, hoan nghênh.”

 

“Hàn Kiếm Phong, còn không đi pha trà sao? Anh không thấy bà Ưng đi qua sao?”

Bình Luận (0)
Comment