Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 669

Chương 669:

 

Đêm nay đả thương bà Ưng, tương đương với chuyện giương oai với Đường Hy Phụng, bà cụ nhất định sẽ không từ bỏ, nhất định sẽ khởi binh hỏi tội nhà họ Đường.

 

Nếu để lại Diệp Phi thì có thể đấu với Đường Hy Phụng, nhưng nếu không đánh được thì đổ lõi cho Diệp Phi và giao anh ra.

 

Diệp Phi cũng nhìn lướt qua, thấu được suy nghĩ của Lâm Thu Linh, nhưng lại cười cợt nhìn về phía Đường Nhược Tuyết: “Được rồi, tối nay tôi sẽ ở lại”

 

Lâm Thu Linh vui mừng khôn xiết, sau đó hét lên: “Hàn Kiếm Phong, mau dọn phòng cho Diệp Phi ..” Có mặt Diệp Phi, bà ta sẽ không thể sai dì Ngô nữa.

 

Đường Nhược Tuyết dứt khoát nói: “Không cần đâu, anh ấy lên phòng con ngủ, trải chăn nệm dưới sàn…”

 

Đường Kỳ Kỳ xoa xoa hai má, ra vẻ: “Sao có thể để anh rể ngủ ở dưới đất? Anh rể, anh ngủ ở phòng em đi, em ra sofa ngủ”

 

“Con nít, đường náo”

 

Đường Nhược Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Phi: “Anh có đi hay không?”

 

Hai người đi đến phòng ngủ của Đường Nhược Tuyết, Diệp Phi đi theo vào.

 

Đường Nhược Tuyết cởi giày, cô bị mất trọng tâm loạng choạng ngã vào vòng tay của Diệp Phi.

 

Ấm áp, mềm mại thơm tho, giống như có khó chịu cùng uất ức, khiến hô hấp của Diệp Phi có chút dồn dập.

 

Mùi rượu và nước hoa quyện vào nhau mà bay lên, khuôn mặt thanh tú của Đường Nhược Tuyết đỏ bừng, không biết là do rượu hay do nhiệt độ.

 

Diệp Phi lùi lại một bước, mỉm cười: “Cô nam quả nữ ở chung một phòng, chúng ta đừng lại gân”

 

Tay mắt Đường Nhược Tuyết nhanh nhẹn, cô nắm lấy cánh tay của Diệp Phi.

 

“Diệp Phi, chúng ta cùng nhau đi tắm đi…” Nhỏ tới mức không rõ thanh âm, nhưng Diệp Phi lại nghe rõ ràng.

 

Đi tắm?

 

Cùng với nhau?

 

Cánh tay Diệp Phi run lên, hô hấp cũng trở nên hơi gấp gáp.

 

Anh ngờ rằng mình đã nghe nhầm.

 

Đường Nhược Tuyết thậm chí còn lo lắng hơn, thời gian dường như đóng băng ngay lập tức.

 

Một giây, nửa phút trôi đi, Đường Nhược Tuyết thả lỏng Diệp Phi ra, tìm quần áo rồi đi vào phòng tắm.

 

Cửa phòng tắm không khóa.

 

Đường Nhược Tuyết có vẻ táo bạo và thẳng thắng.

 

Trên thực tế, ngay khi buông Diệp Phi ra, vẻ mặt căng thẳng của cô bắt đầu thay đổi.

 

Cô cũng không biết tại sao mình lại nói câu đó, có thể là do uống rượu, cũng có thể là dục vọng, nhưng cô đã nói ra tất cả.

 

Hơn nữa, quan hệ giữa cô và Diệp Phi đang từ từ tốt lên, khó tránh khỏi tồn tại lưu luyến nam nữ… Diệp Phi đứng ở chỗ cũ, cảm thấy thân thể hoàn toàn không thuộc về mình, thật buồn cười, anh đã sống với Đường Nhược Tuyết một năm rồi.

 

Cơ thể của cô thậm chí không dám nhìn vào.

 

Đi tắm với cô, anh còn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày như vậy.

 

Nhưng vận mệnh đúng là quá kỳ diệu, mọi thứ đều thay đổi trong chớp mắt, thuận theo tự nhiên.

 

Ngày mai sẽ ra sao, liệu hai người có tương lai hay không, Diệp Phi không muốn nghĩ tới, nhưng anh đã bị cuốn vào đó rồi, không thể kiềm chế được.

 

Vào, hay không vào?

 

Giọng Đường Nhược Tuyết lại từ trong phòng tắm vọng ra: “Diệp Phi, vào giúp tôi kéo khóa sau, kẹt rồi”

 

Mắc kẹt rồi?

 

Diệp Phi đột nhiên cảm thấy đây là cái cớ xinh đẹp nhất, quyến rũ nhất trên đời.

 

Máu anh bắt đầu lăn tăn, cuồn cuộn sôi trào.

 

Tuy nhiên, chuông điện thoại di động phiền phức đột nhiên vang lên vào lúc này.

Bình Luận (0)
Comment