Chương 699:
Hoàng Thiên Kiều lập tức táo mặt nói với Diệp Phi: “Thẩm Đông Tinh!”
Diệp Phi nghe Thẩm Đông Tinh xuất hiện lập tức lạnh lùng tưởng Thẩm Đông Tinh đến đây để chơi với mình nên mới dẫn theo một đống người tới.
Sau đó anh lại thấy thoải mái, Thẩm Đông Tinh xuất hiện như mặt trời có các vì sao xung quanh, trông chẳng khác gì một tên vô dụng chỉ biết gái gú chơi bời, rất dễ điều khiển.
Hoàng Thiên Kiều bà Hoàng Tam Trọng vội vàng giơ tay lên che mặt sợ bị đối phương nhận ra thân phận của mình.
“Tang Cẩu, mẹ nó bắt mỗi con vô dụng Tiết Như Ý thôi mà lâu vậy?”
Thẩm Đông Tinh nhuốm men say đi tới, giơ chân lên đạp cho gã đàn ông đầu bóng lưỡng kia một cú không hề nể nang gì: “Làm ăn thất trách chẳng ra gì thế này thì bố mày giữ mày lại làm gì?”
Bôi tro trát trấu vào mặt nhau thế khiến người ta lạnh giá.
“Xin lỗi cậu Đông Tinh, đó là lỗi của tôi vì quá chậm làm cậu khó chịu.”
Tang Cẩu vội vàng lên tiếng: “Nhưng mà cũng không trách tôi được, vấn đề là mấy thằng ất ơ này gây chuyện bắt chúng ta phải giao Tiết Như Ý ra, còn đòi một trăm ngàn”
“Trâu bò thế cơ à?”
Phi, cười lền của bố Thẩm Đông Tinh nheo mắt lại nhìn về phía Di lạnh: “Ranh con, dám cản người của bố mày? Đòi mày? Mày tưởng mày là ai vậy?”
“Mấy đứa từ vùng khác tới mà trâu bò đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân hả? Không biết mình đứng ở cái vị trí nào ư?”
“Thứ vô dụng rác rưởi như mày ấy hả, một năm bố mày có thể dẫm một trăm đưa”
“Tao nói cho mày biết, ở Nam Lăng này lời tao nói là lớn nhất”
Thẩm Đông Tinh nhả khói ra, ánh mắt đầy khinh thường, có thể thấy anh ta đã nghĩ rằng Diệp Phi chỉ là một người bình thường.
Một đám quẩn là áo lụa nhìn nhau, ánh mắt khinh bỉ không ai bằng, bọn họ cảm thấy Diệp Phi là thứ không biết tự lượng sức mình.
Bây giờ cậu Thẩm Đông Tinh là người chạm tay có thể gây bỏng, không phải là ngưởi Diệp Phi có thể dây vào nhé!
Mấy cô gái đứng khoanh tay ngước cằm lên khinh bỉ anh.
“Một lần cuối cùng, để Tiết Như Ý và một trăm ngàn I Diệp Phi lạnh nhạt: “Nếu không tối nay tất cả các người đều không yên”
“Phụt!” Mấy cô bạn gái của Thẩm Đông Tinh bật cười, sau đó che miệng cười khúc khích vì cảm thấy hành động và lời nói của Diệp Phi quá hài hước.
Buồn cười quá đi chứ, thứ từ nơi khỉ ho cò gáy nào đến đây mà dám gây chuyện với Thẩm Đông Tinh thế này?
Không biết sống chết là gì.
Thẩm Đông Tinh cũng nhìn Diệp Phi như thằng điên: “Uy hiếp tao hả? Ranh con, mày uy hiếp tao á? Mày có biết tao là ai không?”
Anh ta tìm người lấy một cái ghế tới ngồi xuống, ngón tay chỉ về phía Diệp Phi khiêu khích: “Lại đây, lại đây, để tao nhìn xem mày có thể làm gì được tao”
Một người nghe thế lập tức phá lên cười.
Mấy cô gái xinh đẹp bên kia đứng đó xỉa xói bới móc đủ thứ rồi nhìn Diệp Phi với sự mỉa mai và khinh bỉ.
“Vụt…” Diệp Phi không nói nhiều, lập tức đứng dậy tung mình lên và đẩy một đám vạm vỡ kia ra giành lấy Tiết Như Ý.
Anh trở tay, Hoàng Thiên Kiều ăn ý đi tới đỡ lấy Tiết Như Ý đang hôn mê.
Độc Cô Thương bước tới bảo vệ bọn Hoàng Thiên Kiều.
“Khốn nạn, dám ra tay nữa hả?”
Tang Cẩu tức tối chỉ tay vào mặt Diệp Phi: “Bố này giết chết mày”
Tang Cẩu chưa kịp đe dọa hết lời thì Diệp Phi lại lướt đi.
Khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng thì Diệp Phi đã vòng qua Tang Cẩu.
Quá nhanh, quá nhanh, nhanh đến mức mọi người hoảng hốt, hít thở không thông.