Chương 702:
Thấy Thẩm Đông Tinh bị sỉ nhục, Tang Cẩu cũng không kiềm lòng được gào lên: “Tang Cẩu tao cũng không bỏ qua cho mày đâu”
Mọi người hung hãn lắm.
“Răng rắc!”
Diệp Phi không lắm hơi thừa lời với bọn họ, anh cầm con dao lên cắt đứt một đốt ngón tay của Thẩm Đông Tinh.
Thẩm Đông Tỉnh lập tức hét lên thảm thiết, còn chói tai hơn cả tiếng giết heo.
Diệp Phi cười nhìn Tang Cẩu: ‘Ồ, ai đó vừa mới nói cái gì đấy nhỉ tôi nghe không rõ, lặp lại nghe thử xem nào?”
Tang Cẩu tức điên người: “Ranh con, tao chơi cả nhà mày, mày dám làm vậy với cậu Đông Tinh…”
“Răng rắc!” Diệp Phi lại dùng thêm một nhát cửa cắt phăng ngón giữa Thẩm Đông Tinh: “Tôi cũng chưa nghe rõ lắm ấy, lặp lại lần nữa chơi nha?”
Thấy ngón tay đầy máu cùng với gương mặt đau đớn tái nhợt của Thẩm Đông Tin, bọn Tang Cẩu đang mất lý trí lập tức bình tĩnh lại.
Bấy giờ, bọn họ hoàn toàn hiểu ra kẻ đến từ vùng khác là một người rất đáng sợ.
“Không nói nữa hả? Mọi người đã không nói nữa thì tới lượt tôi lên tiếng rồi” Diệp Phi nhìn Thẩm Đông Tinh đang ôm tay mình, cười nói: “Cậu Đông Tinh có thể trả lời cho tôi biết là bây giờ lời ai nói mới được tính không?”
Cảm nhận cơn đau đánh thẳng vào đại não, Thẩm Đông Tinh không dám mạnh miệng với Diệp Phi nữa, anh ta vất vả nhả ra mấy chữ: “Tao sẽ không…” Thật ra Thẩm Đông Tinh không muốn đầu hàng nhưng nhìn vào ánh mắt Diệp Phi anh ta lại thay đổi suy nghĩ.
Tuy bên anh ta người đông thế mạnh cùng với sự uy hiếp của mấy chục khẩu súng nhưng nó không thể sánh nổi ánh mắt giết người và sự lạnh giá của Diệp Phi.
Trước mặt mọi người, Thẩm Đông Tinh bỗng nhiên cảm thấy run rẩy khi bị sức mạnh khổng lồ đánh nát tất cả mọi sức lực trong người.
Diệp Phi sẽ giết anh ta.
Trong nháy mắt, Thẩm Đông Tinh tỉnh ngộ và từ bỏ giấy dụa, anh ta không muốn chết vô nghĩa trong tay Diệp Phi.
Thẩm Đông Tinh không phải thằng ngu, bỏ cả mạng mình vào, đổi lấy việc Diệp Phi bị đánh chết thì đúng là hào hùng đấy nhưng không đáng.
Mạng anh ta cực kì quý giá, nào có ngang được với thứ lạc tới từ nơi khác? Bản thân anh ta còn đang muốn sống để tranh giành vị trí nằm quyền cơ mà.
Thế nên sau khi chắc chăn Diệp Phi dám giết mình thì Thẩm Đông Tỉnh lập tức thay đổi Má Thẩm Đông Tinh sưng vù lên, không dám mạnh miệng nữa: “Mày… Mày nói tính…”
Năm phút sau, Hoàng Tam Trong và Hoàng Thiên Kiều đưa Tiết Như Ý ra ngoài lái xe đi trước.
Sau đó Độc Cô Thương đưa Thẩm Đông Tinh đã mất năng lực phản đáng đi.
“Cậu Đông Tinh đưa chúng tôi ra ngoài là được, những người còn lại toàn bộ ở lại trong phòng nửa tiếng đồng hồ”
“Hai tiếng sau cậu Đông Tinh sẽ trở về.”
“Đừng nghi ngờ, cũng đừng cò kè mặc cả, lại càng không được đuổi theo chúng tôi…” Diệp Phi đứng trước cửa nghe Hoàng Tam Trọng khởi động xe, vẫn còn đứng trước cửa anh mới khóa cửa phòng lại, dùng tốc độ nhanh nhất bỏ đi.
Hai tiếng sau, Hoàng Tam Trọng đón Diệp Phi và mọi người vào một căn biệt thự cực kì sang trọng những năm tám mươi.
Đây là một trong những cứ điểm anh ta sắp xếp.
Vào biệt thự, Hoàng Thiên Kiều đặt Tiết Như Ý lên sô pha.
Độc Cô Thương trói Thẩm Đông Tinh lại bên cạnh.
“Mọi người, tôi đã hỗ trợ đưa các người ra ngoài an toàn nên bây giờ các người thả cho tôi về được chưa?” Thẩm Đông Tỉnh nháy mắt gọi to: “Ra xã hội này sống thì một lời nói phải đáng giá ngàn vàng, hơn nữa làm gì cũng phải chừa lại một đường lui để sau này còn có cái để làm việc”
“Cứ ở đây đi” Diệp Phi không thèm liếc mắt nhìn anh ta, anh thong thả đi tới sô pha bắt mạch cho cô gái sau rượu yếu ớt nằm đó.
Tiết Như Ý bị Hoàng Thiên Kiều đập đứt tay đứt chân rồi còn đứt mất gân mạch, tuy đã có một khoảng thời gian nghỉ ngơi nhưng vẫn không thể cử động được bình thường.
Cũng không đến nỗi một đấm là ngã nhưng không thể đánh lại hai người đàn ông trưởng thành.