Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 706

Chương 706:

 

“AI” Tiết Như Ý mừng như điên, sau đó cô ta lại đấm chiếc bàn thêm một cái, sau tiếng vang lớn là bàn đá cẩm thành nát bấy.

 

“Nó trở lại rồi, sức mạnh của tôi đã trở lại thật rồi”

 

“Tiết Như Ý đã trở lại…” Tiết Như Ý reo vui, nước mắt lại rơi như mưa, sung sướng từ đầu đến chân.

 

Còn gì vui vẻ hơn việc từ một người đã tàn phế trở thành một người khỏe mạnh bình thường?

 

Thẩm Đông Tinh trợn mắt há hốc miệng, không thể nào ngờ được Diệp Phi có thế chữa cho Tiết Như Ý. Tên vùng khác mới tới này như một vị thần vừa bay xuống đây vậy.

 

Đột nhiên anh ta bắt đầu có nhận thức khác về Diệp Phi, sau đó đưa ra quyết định cho bản thân mình.

 

“Tiết Như Ý, từ nay trở về sau bọn Hoàng Thiên Kiều và Hoàng Tam Trọng sẽ hợp tác và hỗ trợ cô hết mình”

 

Diệp Phi chắp hai tay sau lưng nói: “Không cần biết cô dùng cách gì, nhất định phải dẹp yên Nam Lăng Vũ Minh trong vòng một tuần cho tôi.”

 

“Thẩm Nam Phương, Nam Cung Ngạo, Vương Đông Sơn gì gì đó chỉ có hai lựa chọn, một là đầu hàng và hai là chết, tôi không muốn nghe thấy tạp âm”

 

Anh không muốn tốn nhiều thời gian ở Vũ Minh: “Theo lời của cậu Đông Tinh đây thì lời tôi nói mới là quan trọng nhất, Nam Lăng Vũ Minh, một tuần sau”

 

Tiết Như Ý dõng dạc: “Như Ý hiểu rõ. Không cần đến một tuần, chỉ cần ba ngày là đủ”

 

Thẩm Đông Tinh rất muốn sống, anh ta gân cổ lên nói: “Tiết Như Ý là người giỏi nhất Nam Lăng Vũ Minh, Nam Cung Ngạo và Vương Đông Sơn đều không phải là đối thủ của chị ấy”

 

“Bây giờ bọn họ vẫn nghĩ sư tỷ là kẻ vứt đi nên hoàn toàn không hề đề phòng”

 

“Nếu chị ấy đứng ra bắt bọn Nam Cung Ngạo đến Nam Lăng Vũ Minh họp để báo cho mọi người biết mình là kẻ vứt bỏ không thể quản lý tài sản của nhà họ Thẩm và Vũ Minh nên chuẩn bị giao tiền và cổ phẩn công ty ra cho hai người kia giữ thì chắc chắn bọn họ sẽ xuất hiện ngay không do dự”

 

“Tới lúc đó một lưới bắt hai cá, tóm hết cả bọn, nếu không nghe lời thì cứ phập một kiếm giết chết là xong”

 

“Nếu đổi thành những người khác thì chắc tay chân của bọn Vương Đông Sơn sẽ điên cuồng tấn công nhưng bọn họ không dám làm gì với người có tiếng nói có sức mạnh như chị Như Ý”

 

“Sau đó chị Như Ý đứng ra kêu gọi các đệ tử khác, mọi người không liên quan đến Nam Cung Ngạo và Vương Đông Sơn sẽ tụ tập về”

 

“Suy cho cùng chị Như Ý vẫn là nữ thần trong mắt bọn họ”

 

“Từ đó hội trưởng Diệp Phi có thể dễ dàng quản lý Nam Lăng Vũ Minh..” Có lẽ sợ bi Diệp Phi giết nên Thẩm Đông Tinh cố gắng chịu sự đau đớn, nhanh chóng nói ra những thứ xuất hiện trong đầu mình với mọi người.

 

Hoàng Tam Trọng giật mình.

 

Hoàng Thiên Kiều ngạc nhiên.

 

Tiết Như Ý híp mắt.

 

Diệp Phi cũng khá là bất ngờ, anh không ngờ trong cái đầu rỗng của Thẩm Đông Tỉnh lại có miếng não hoạt động khá là nhanh nhẹn như thế.

 

Tuy cách này có độ rủi ro khá cao nhưng đơn giản và hiệu quả, có thể giảm đi hao phí về nhân lực, một khi thành công thì rất ít người chết.

 

“Cậu Đông Tỉnh, ý tưởng được phết” Diệp Phi thong thả đi tới trước mặt Thẩm Đông Tinh: “Sao đột nhiên lại tỉnh ngộ nghĩ cách cho tôi thế này?”

 

“Hội trưởng hơi, cậu Diệp Phi ơi, tôi sai rồi! Tôi biết mình sai thật rồi, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, chọc nhầm vào tổ ong vò vẽ, tất cả là lỗi của tôi. Anh tha cho tôi một cơ hội sống đi” Thẩm Đông Tinh bỗng gào lên ôm lấy đùi Diệp Phi nói: “Tôi cũng có thể làm chó săn cho anh mà”

 

“Chỉ cần anh cho tôi một cơ hội thôi, tôi sinh ra là chó nhà anh, chết cũng là chó nhà anh”

 

Anh ta đã không còn sự kiêu căng và độc ác như hồi còn ngồi trong câu lạc bộ, chỉ còn nỗi sợ hãi và mong muốn được tha thứ.

 

Tiết Như Ý tức giận, đúng là mất hết mặt mũi của thầy.

 

Diệp Phi cười: “Anh làm chó săn hả?”

 

“Làm chứ, anh nghe tự xem tôi sủa tốt lắm né.”

 

Thẩm Đông Tinh ngẩng đầu nhìn Diệp Phi: “Gâu gâu…”

Bình Luận (0)
Comment