Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 710

Chương 710:

 

Hơn nữa còn có một đám rất có năng lực, có thể một tay lái Ferrari hoặc là Porsche.

 

“Xin chào, cô là cô Tô phải không?”

 

Diệp Phi đi đến bàn số tám, nhìn về phía người phụ nữ mạnh mẽ nhất rồi hỏi.

 

“Đúng rồi, tôi là Tô Như Họa.

 

Tô Như Họa gật đầu, chưa từ bỏ ý định hỏi lại một câu: “Anh chính là Diệp Phi?”

 

Cô cứ cảm thấy, Hồng Nhan Cô luôn nghĩ. mặc dù Hồng Nhan đã đi Trung Hải từ rất sớm, nhưng ánh mắt sẽ không kém thế chứ. Cho dù cô ấy không thích Trịnh Tuấn Khanh thì cũng nên tìm một cậu chủ giàu có trăm nghìn tỷ.

 

Nếu không thì sao mà xứng với danh tiếng cháu rể ngoại của nhà giàu số một Giang Nam?

 

“Đúng vậy, tôi là Diệp Phi”

 

Diệp Phi ngồi xuống ghế: “Không biết Hồng Nhan muốn nói điều gì?

 

Cô ấy không thể đến gặp tôi sao?”

 

“Anh nghĩ anh là ai?”

 

Trần Sơ Nhiên mỉm cười trêu chọc: “Hồng Nhan là công chúa trong giới chúng tôi, anh nói muốn gặp là gặp được à?”

 

“Chúng tôi đến gặp anh đã là vinh hạnh của anh rồi”

 

“Anh cũng thật là, không gọi anh đến Nam Lăng anh chạy đến làm cái gì?”

 

“Nơi này không phải nơi mà thành phố quê anh có thể so sánh được…” Trần Sơ Nhiên xuất thân từ Lục triều cố đô, nhìn Diệp Phi với ánh mắt miệt thị: “Thật không biết là Hồng Nhan nhìn trúng điểm nào của anh?”

 

Lúc này, nhân viên phục vụ dáng người cao gầy đi tới, mang lên một phần bữa sáng cho Tô Như Họa và Trần Sơ Nhiên.

 

Bữa sáng phong phú, một quả trứng hấp, thịt tôm hùm tươi ngon, một đĩa bánh tùng, một cốc sữa, còn có ba ounce trứng cá muối cá tầm…6888 một phần.

 

Sau đó, nhân viên phục vụ hỏi Diệp Phi có muốn gọi một phần ăn sáng hay không.

 

Diệp Phi không có khẩu vị: “Không cần”

 

“Ngay cả bữa sáng mà anh cũng không ăn nổi?”

 

Ánh mắt của Trần Sơ Nhiên khinh thường: “Anh đúng là kẻ thua cuộc, không biết vì sao Hồng Nhan lại coi trọng anh, hay là tôi mời anh?”

 

Diệp Phi thản nhiên nói: “Không cần đâu, tôi có đồ ăn sáng”

 

“Anh có đồ ăn sáng? Là gì vậy, hai cái bánh bao à?”

 

Giọng điệu của Trần Sơ Nhien không buông tha người: “Nghèo thì nghèo đi, còn cứ sĩ diện cho nhục chứ”

 

Cô coi thường nhất là loại người không có tí bản lĩnh nào này, còn giả vờ là người kiểm soát được mọi việc.

 

Tô Như Họa cũng bĩu môi, không nói chuyện, nhưng nhìn ra được là cô coi thường Diệp Phi.

 

Nhìn thấy dáng vẻ cao cao tại thượng của đối phương, Diệp Phi rất muốn mở miệng bật lại cô ta, nhưng nghĩ đến Tống Hồng Nhan, anh quyết định quan trọng là việc chính: “Rốt cuộc là bây giờ Hồng Nhan sao rồi?”

 

“Cô ấy bị hạn chế tự do rồi đúng không?”

 

Trong mắt Diệp Phi lóe ra tia sáng: “Không thể gặp tôi, chẳng nhẽ điện thoại cũng không được gọi?”

 

“Cô ấy rất ổn chỉ là không tiện liên lạc với anh”

 

Tô Như Họa tựa lưng vào ghế, vắt chéo hai chân, độ cong mê người: “Anh cũng không cần cố thử tìm cô ấy nữa, đối với anh và đối với cô ấy đều không tốt”

 

Cô uống một hớp sữa bò: “Qua mấy ngày nữa cô ấy sẽ đi tìm anh”

 

Diệp Phi nheo mắt lại: “Cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi?”

 

“Cô ấy không sao.”

 

Tô Như Họa nhắc lại lần nữa: “Hồng Nhan bảo chúng tôi đến gặp anh là muốn nói cho anh biết, cô ấy rất khỏe, anh không phải lo”

 

“Anh cũng không cần ở lại Nam Lăng nữa, mau quay về Trung Hải đi”

Bình Luận (0)
Comment