Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 745

Chương 745:

 

“Tôi sẽ không cho Kỳ Kỳ yêu đương với một người đàn ông thô bạo”

 

“Tôi cũng sẽ không đồng ý hai người ở bên nhau…” Vương Thi Viện ánh mắt kiên định, sau đó cầm túi xách dậm chân bỏ đi.

 

Gần như là cùng lúc ấy, Đường Kỳ Kỳ cầm di động gọi điện thoại cho Đường Nhược Tuyết hị à, chị ngủ chưa?”

 

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Đường Nhược Tuyết: “Có chuyện thì nói, không có thì cúp đây, đang bận”

 

Đường Kỳ Kỳ hừ một tiếng: “Chậc, sao chị lại không hợp tình người như vậy?

 

Trách không được anh rể có sợ kết hôn”

 

Giọng của Đường Nhược Tuyết trầm xuống: “Đường Kỳ Kỳ, chị cúp máy đây”

 

“Đừng, đừng, chị, em có chuyện a”“

 

Đường Kỳ Kỳ vội cười hô lên: “Em nói cho chị biết, tối nay em và người của đoàn làm phim đi uống rượu, chị đoán xem em đã thấy ai?”

 

“Em nhìn thấy anh rể, chính là Diệp Phi, cừ lắm nha, anh ấy một mình uống rượu giải sầu, uống năm sáu chai Vodka”

 

“Em đi tới chào hỏi anh ấy cũng không nhìn rõ em, cứ gọi em là Nhược Tuyết, Nhược Tuyết.”

 

Ánh mắt cô xoay chuyển: “Bộ dáng sỉ tình đó, anh ấy có thể đi diễn phim Quỳnh Dao ấy”

 

“Đường Kỳ Kỳ, em có thể có đầu óc một tí không?

 

Tự dựng chuyện thú vị lắm à?”

 

Đường Nhược Tuyết không chút khách khí khiển trách: “Còn nữa, sau này đừng nhắc đến tên anh ta trước mặt chị.”

 

“Chị nhìn chị đi, trong lòng có anh ấy đúng không?

 

Nếu không sao em lại không được nhắc đến anh ấy?”

 

Đường Kỳ Kỳ rất gợi đòn nói một câu, sau đó vội vàng mỉm cười nói: “Chị, em không lừa chị đâu thật đấy. Em gửi cho chị mấy bức ảnh là chị biết ngay”

 

“Đường Kỳ Kỳ, đừng nói chuyện này nữa, chị không muốn nhìn thấy anh ta, cũng không muốn biết anh ta đang làm gì”

 

Giọng nói của Đường Nhược Tuyết càng ngày càng lạnh: “Em đừng lôi anh ta ra làm phiền chị nữa được không?”

 

“Được rồi, chị hận Diệp Phi như vậy, em sẽ không nhắc tới anh ấy nữa”

 

Đường Kỳ Kỳ thở dài: “Vốn em còn muốn nói cho chị, anh ấy nhớ chị quá độ, vì phát tiết áp lực, ký giấy sinh tử với người ta lên lôi đài”

 

“Đêm đêm muốn một trận rồi, nghe nói đối thủ rất mạnh, bây giờ trạng thái của anh rể không tốt, em đoán anh ấy, em phải cúp rồi…” Nói đến đây cô chợt cúp máy, còn trước tiên tắt điện thoại sau đó vui vẻ đi toilet.

 

Long Đô, khu Đông Dương, một tòa kiến trúc viết bốn chữ tòa nhà Hi Phượng, văn phòng chủ tịch ở tần mười tám, đèn đuốc sáng trưng.

 

Đường Nhược Tuyết ngồi trên ghế, liên tục gọi vào số em gái nhưng đối phương đã tắt máy.

 

Gọi vào một số khác của em gái cũng không có người nghe, Đường Nhược Tuyết chợt tức giận, ném di động về phía cửa sổ sát đất.

 

“Phanh!”

 

Một tiếng vang thật lớn, kính thủy tinh chống đạn rung một cái nhưng nhanh chóng khôi phục lại như thường…Còn điện thoại di động thì biến thành một đống mảnh nhỏ.

 

Vừa vang lên động tĩnh, cửa phòng bị đẩy ra, hơn mười bảo vệ cầm súng vọt vào.

 

“Không có việc gì, ra ngoài đi!”

 

Đường Nhược Tuyết đứng dậy đi đến trước chiếc di động, nhìn những mảnh vụn, thấy được hình bóng của mình trong đó, thấy mình đang tức giận.

 

Cũng nhìn thấy mình đang đau thương…

 

Sau khi Diệp đưa Đường Kỳ Kỳ về khách sạn của đoàn phim thì lái xe trở về biệt thự.

Bình Luận (0)
Comment