Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 777

Chương 777:

 

Sức mạnh của nước như đập mạnh vào thân thể, máu huyết như ngừng lưu thông.

 

Ngực Đường Nhược Tuyết bị nghẹn lại, thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi, chỉ là cô không để ý tới tình trạng thân thể, nổi từ dưới nước lên gọi to: “Diệp Phi, Diệp Phi!”

 

“Anh cút lên đây cho tôi, cút lên đây ngay cho tôi!”

 

Nhìn mặt nước tĩnh lặng còn trên bờ thì truyền đến tiếng động hỗn tạp, Đường Nhược Tuyết không để ý gì nữa hét lên: “Diệp Phi, anh đang ở đâu?”

 

Cô đúng là có tức giận việc Diệp Phi lôi kéo Tống Hồng Nhan đi vào khách sạn, nhưng khi nhìn thấy Diệp Phi mắng cũng không đi đánh cũng không buông, còn không nao núng gì nhảy xuống sông để chứng minh.

 

Cô đã tin Diệp Phi là trong sạch.

 

Vì vậy Đường Nhược Tuyết lúc này lo lắng nhiều hơn là tức giận, gương mặt xinh đẹp nhuộm đầy vẻ lo lắng:”Diệp Phi, anh ra đây đi, anh mau ra đây đi”

 

“Em tin anh rồi, em tin anh không có quan hệ gì với Tống Hồng Nhan, em sẽ không đánh anh, không mắng anh nữa đâu”

 

“Anh mau chóng ra đây cho em đi.”

 

Đường Nhược Tuyết vừa hoảng loạn bơi vừa tìm kiếm bóng hình Diệp Phi, hi vọng có thể nhìn thấy hình bóng của hắn.

 

Không biết từ khi nào mà nước mắt đã rơi đầy mặt.

 

Nhìn thấy nước sông không phản ứng lại tí nào mà ngược lại bản thân mình lại càng bơi càng xa bờ, Đường Nhược Tuyết lại càng lo lắng bất an hơn.

 

Cô không nhớ rõ Diệp Phi biết bơi hay không cho nên càng thêm lo lắng cho sự sống chết của anh hơn.

 

“Diệp Phi, anh cút ra đây cho tôi.”

 

Sau khi quanh quẩn một vòng, Đường Nhược Tuyết khóc †o lên:”Em nghe anh giải thích, em nghe anh giải thích mà…..”Rào rào” Lời nói vừa mới thốt ra, cách đó ba mét, Diệp Phi cũng nổi lên mặt nước. Trên mặt mang theo ý cười:”Đây là em nói đó, nghe anh giải thích”

 

“Anh… anh không sao…” Đường Nhược Tuyết ngẩn ra, rồi lập tức vui vẻ, nhưng cuối cùng gương mặt xinh đẹp lại giận dữ: “Anh đùa tôi đấy à?”

 

“Diệp Phi, anh quá vô sỉ”

 

Nhìn từ nét mặt Diệp Phi, Đường Nhược Tuyết lập tức hiểu được Diệp Phi đã lường trước toàn bộ, đang đợi mình nhảy vào hố cho anh ta cơ hội.

 

Nghĩ đến tất cả những lo lắng của mình lúc nảy, lại còn khóc lóc nức nở, Đường Nhược Tuyết cảm thấy thật sự là mất mặt muốn chết luôn, theo bản năng liền nổi giận với Diệp Phi.

 

“Anh sai rồi”

 

Diệp Phi cười cười dựa vào nói: “Chỉ cần em nghe anh giải thích, muốn phạt anh thế nào cũng được, anh đều nhận cả.”

 

Đường Nhược Tuyết tay đấm chân đá Diệp Phi một trận: “Cút”

 

Xém chút nữa là cô bị dọa chết rồi, làm thế nào cũng muốn vãn hồi chút mặt mũi.

 

Lực cản trong nước quá lớn, sự phát tiết của cô gái chỉ giống như gãi ngứa vậy, đối với Diệp Phi mà nói không có chút ảnh hưởng nào.

 

Chờ khi động tác của Đường Nhược Tuyết chậm lại, Diệp Phi liền ôm lấy eo cô: “Nước sông lạnh lắm, chúng ta nhanh lên bờ trước, nếu không sẽ bị bệnh đấy”

 

Đường Nhược Tuyết ngữ khí không nhường nhịn: “Còn không phải vì anh bắt chước phim Hàn Quốc mà nhảy xuống đấy à?”

 

“Hại người hại mình”

 

Bị Diệp Phi ôm lấy, thân thể Đường Nhược Tuyết không tự chủ mà mềm xuống, cô cho rằng mình sẽ giận dữ, sẽ đẩy Diệp Phi ra, nhưng cuối cùng vẫn không chống cự.

 

Diệp Phi phì cười: “Thế sao em lại cùng anh nhảy xuống?”

 

“Tôi chỉ muốn xuống xem anh đã chết hay chưa thôi.”

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết tỏ ra lạnh lùng: “Anh tưởng tôi xuống để cầu xin anh đấy à? Tôi xuống để nhặt xác anh đấy”

 

Dù lời nói của phụ nữ này thật tàn nhẫn, nhưng Diệp Phi biết trong lòng cô ấy có mình.

 

Lúc nãy nhảy xuống, Diệp Phi đơn giản là chỉ muốn kích thích và cảm động Đường Nhược Tuyết một chút mà thôi, nhưng làm thế nào cũng không ngờ cô lại không màn tấc cả mà nhảy xuống theo mình.

 

Mặt sông tối đen, dòng chảy rất xiết, cho dù người biết bơi nhảy xuống cũng sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.

Bình Luận (0)
Comment