Chương 821:
Sau đó, Miêu Miêu mở to mắt, nhìn Giang Hoành Độ yếu ớt lên tiếng: “Bố…”
Giang Hoành Độ kích động ôm con g: Miêu Miêu.”
“Đúng rồi, Miêu Phượng Hoàng, Hắc U và Bạch U đều chết tồi: Diệp Phi nhanh chóng nghĩ tới một chuyện rồi nói với Giang Hoành Độ: “Anh có thể cảm thấy vợ mình được an ủi rồi”“
Bịch!
Giang Hoành Độ không nói nhảm, chỉ quỳ xuống: “Anh Diệp, cảm ơn anh cứu Miêu Miêu, cảm ơn đã báo thù cho nhà chúng tôi’“
Mạng của mình, mạng của con gái, còn cả thù của vợ và con, Giang Hoành Độ nguyện ý vì Diệp Phi mà đầu rơi máu chảy: “Từ giờ trở đi, phàm là anh cần, tôi đều xông pha khói lửa, thề chết không từ.”
Khi Giang Hoành Độ và người của cục cảnh sát đi xử lý dấu vết, Diệp Phi bị Tống Hồng Nhan gọi tới Các Khánh Công.
Mặc dù Tống Kim Ngọc chết rồi, còn đả thương hơn trăm con cháu và vệ sĩ, nhưng đối với nỗi sợ ban đầu của nhà họ.
Tống mà nói, những tổn thất này không là gì cả.
Phải biết, dự định xấu nhất của nhà họ Tống là cả gia tộc cùng chết với Miêu Phượng Hoàng.
Bây giờ tổn thất chưa đến một phần mười, bọn họ đương nhiên vui mừng.
Phi Lai Các đã dọn dẹp sạch sẽ, mặt đất cũng trải thảm đỏ, còn mang lên không ít hoa cỏ để trang trí, khiến cho người †a không nhìn ra nơi này từng có chém giết.
Diệp Phi vừa mới hiện thân, Tống Vạn Tam liền tự mình ra nghênh đón: “Cậu Diệp, nghe nói cậu đã đuổi theo giết Bạch U? Sao rồi, có bị thương không?”
Phải thừa nhận là Tống Vạn Tam rất biết làm người, mở miệng không có hỏi Bạch U chết chưa mà là hỏi thăm xem Diệp Phi có bị thương hay không, biểu lộ rõ ràng sự quan tâm của ông ta với Diệp Phi.
“Bạch U chết rồi, con trai của Miêu Phượng Hoàng cũng bị tôi đánh bại, nhưng tôi không giết hắn”
Diệp Phi tóm tắt lại câu chuyện một lần, sau đó chuyển đề tài: “Tâm trí của hắn bất ổn, lại bị tôi thu phục, nên sẽ không tìm nhà họ Tống gây phiền toái nữa”
Giọng điệu của anh rất kiên định, mục đích là hi vọng nhà họ Tống đừng đuổi cùng giết tận Miêu Phong Lang, miễn cho hai bên lại tổn thương.
“Cảm ơn cậu Diệp”
Nghe vậy, Tống Vạn Tam như trút được gánh nặng, vẻ mặt cực kỳ hào hứng, biểu thị vẻ cảm kích đối với Diệp Phi.
Mặc dù Miêu Phong Lang không chết, nhưng ân oán hóa giải, còn bị Diệp Phi thu phục, nhà họ Tống liền bình an vô sự.
Ánh mắt của Tống Hồng Nhan lấp lóe nhìn Diệp Phi, cứ như muốn ăn luôn anh vào bụng.
Diệp Phi không nói chuyện quá nhiều với Tốn Vạn Tam, mà trước tiên kiểm tra gần nghìn người bị trúng độc, sau khi chẩn đoán chính xác thì lập tức mở hòm thuốc ra cứu chữa.
Sau mấy tiếng, toàn bộ người bệnh thoát khỏi nguy hiểm, cho nên chờ đợi bọn họ chính là cuộc sống mới, nên ai cũng phấn khích không thôi.
Tới gần năm giờ, Tống Vạn Tam mời Diệp Phi và Chu Trường Sinh nhập yến tiệc.
Biến cố hôm nay khiến Diệp Phi trở thành khách quý của nhà họ Tống.
Mỗi người đều rất cung kính đối với anh.
Tống Hồng Nhan dựa vào người Diệp Phi, giống như nàng dâu nhỏ gắp thức ăn, rót rượu, ngẫu nhiên còn đùa giỡn với Diệp Phi một phen.
Mẹ Tống vẫn giữ mặt lạnh lùng, nhưng không còn vẻ cao ngạo lúc còn ở Trung Hải, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phi cũng đầy vẻ yêu thích.
Chu Trường Sinh cười đến vô cùng vui vẻ, xem ra lựa chọn kết bạn với Diệp Phi là lựa chọn vô cùng chính xác.
Y thuật cao siêu đủ để Diệp Phi chậm rãi vươn lên đỉnh cao.
Qua ba lần rượu, Tống Vạn Tam võ tay, một người thân cận dâng lên một cái khay.
Trên khay là tấm chỉ phiếu, thẻ ngân hàng, còn có hợp đồng.
Chưa đợi Diệp Phi lên tiếng đặt câu hỏi, Tống Vạn Tam liền đứng lên, võ vai Diệp Phi cười lớn: “Cậu Diệp, tấm chỉ phiếu này trị giá một trăm triệu, là phí tổn cho ba mươi viên Thất tinh tục mệnh đan. Thẻ ngân hàng có một trăm tỷ, là tiền thưởng cậu đã chữa khỏi bệnh cho tôi hôm nay”
“Hợp đồng này, có hai mươi phần trăm cổ phần nhà họ Tống, cũng là tài sản mà Tống Kim Ngọc quản lý”