Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 824

Chương 824:

 

Khi bà ta đang nói chuyện, có một thư ký ở trong góc cầm điện thoại di động quay, như muốn lưu lại cảnh này.

 

“Đúng đúng đúng, chủ tịch Trịnh, thật xin lỗi, chúng tôi vô năng”

 

“Nhưng mà chủ tịch Trịnh yên tâm, chúng tôi đã sử dụng huyết thanh X vừa rồi, và nó có thể sẽ hiệu quả.”

 

“Hơn nữa, chúng tôi đã triển khai các thiết bị tối tân nhất và cử người đi mời bác sĩ thiên tài Hoa Thanh Phong. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu tính mạng của các đồng chí!”

 

Một người đàn ông trung niên vừa lau mồ hôi, vừa hứa hẹn với Trịnh Thịnh Trang.

 

“Chuyện này đã thu hút sự chú ý của bên trên, cho dù ông dùng phương pháp nào, cũng nhất định phải cứu mạng trăm người này”

 

Trịnh Thịnh Trang ngoài thì mạnh miệng, trong lại mềm lòng: “Bọn họ có chuyện gì thì các người cũng có chuyện.”

 

Một nhóm nhân viên y tế gật đầu liên tục, bày tỏ sẽ cố gắng hết sức.

 

“Ông Chu!”

 

Lúc này, một bác sĩ nhìn thấy Chu Trường Sinh và những người khác đi vào, vội vàng đứng lên chào hỏi một cách cung kính.

 

Những người khác cũng đứng dậy: “Ông Chu”

 

“Ông Chu, chào buổi Trịnh Thịnh Trang quay lại, cười nói: sáng, sao ông lại tới đây?”

 

Sắc mặt Chu Trường Sinh nghiêm nghị n thì gần trăm người sẽ bị bà hại chết”

 

“Ông Chu có ý gì? Sao tôi nghe mà không hiểu?”

 

Tôi không đến Gương mặt xinh đẹp của Trịnh Thịnh Trang ra vẻ nghiền ngẫm: “Tôi không hại gần trăm người đó trúng độc, sao ông lại đổ cho tôi?”

 

“Tôi biết nhiều người xảy ra chuyện như vậy, thân làm người đứng đầu thành phố, tôi cũng phải chịu trách nhiệm, nhưng ông không thể để cho tôi gánh hết như vậy được.”

 

“Một người phụ nữ yếu đuối như tôi lưng cõng không nổi đâu: Trước kia Trịnh Thịnh Trang không dám khiêu chiến với Chu Trường Sinh, nhưng sau khi biết ông là một kẻ sắp chết thì bắt đầu không chút kiêng dè gì nữa.

 

Cho dù Chu Trường Sinh đi Long Đô về tuyên bố đã khỏi bệnh, nhưng dưới cái nhìn của bà ta thì là chỉ đang phô trương thanh thế.

 

Mà chuyện trúng độc trăm người này rất lớn, Chu Trường Sinh tuyệt đối không chiếm lợi ích.

 

Diệp Phi hơi híp mắt lại, cảm giác được người phụ nữ này không phải hiền lành gì.

 

“Đừng nói có nói không nữa”

 

Chu Trường Sinh không khách sáo với Trịnh Thịnh Trang nữa, vẻ mặt lạnh đi hỏi một câu: “Tôi hỏi bà, Chu Tĩnh Nhi lấy thuốc ra, sao bà lại ngăn cản?”

 

Trên đường đến, Chu Trường Sinh đã đoán được chuyện gì xảy ra, buổi sáng Chu Tĩnh Nhi muốn lấy thuốc để cứu người, nhưng Trịnh Thịnh Trang lại cho người ngăn cản con bé đi vào phòng bệnh.

 

Bà ta hét lên vì nghi ngờ Chu Tĩnh Nhi sẽ đầu độc bệnh nhân, sai người trông coi Chu Tĩnh Nhi còn lấy thuốc đi xét nghiệm, cho đến hoàng hôn mới thả tự do cho con bé”

 

“Ông nói chuyện này à…” Trịnh Thịnh Trang cười duyên dáng: “Đúng vậy, tôi đã cản Chu Tĩnh Nhi, bởi vì cô ấy không nói được nguồn gốc của thuốc từ đâu ra, đây là thuốc chưa được kiểm chứng”

 

“Tôi lo cô ấy hạ độc hại bệnh nhân, cho nên mới không cho cô ấy đi cho bệnh nhân uống thuốc”

 

“Mặc dù không tìm thấy độc tố trong lần kiểm tra cuối cùng của viên thuốc, nhưng một số bác sĩ cũng chỉ ra rằng viên thuốc tương đương với thực phẩm chức năng và không có tác dụng gì đối với tình trạng bệnh”

 

“Nếu uống vào không tốt sẽ có phản ứng phụ, sau khi cân nhắc, vì lý do an toàn, tôi đã niêm phong lô thuốc”.

 

Bà ta chậm rãi nói ra dụng ý của bản thân, hoàn hảo đến nỗi người ta không tìm ra sơ hở.

 

Diệp Phi không nghe bà ta nói, anh chỉ nhìn bệnh nhân trên màn hình, vẻ mặt dần nghiêm túc.

 

“Liều lĩnh!”

 

Chu Trường Sinh hét lên: “Đây là viên thuốc do cậu Diệp điều chế, có thể làm chậm quá trình ngộ độc của bệnh nhân và kéo dài thời gian để cứu sống bọn họ.”

 

“Bà không cho Chu Tĩnh Nhi phát thuốc, đúng là xem mạng người như cỏ rác.”

Bình Luận (0)
Comment