Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 848

Chương 848:

 

“Dưới ánh mắt và trong lòng của gầm trăm người ở đó cũng đều có kết luận là tôi đã thua cậu.”

 

“Tiền cược lần này, cậu vẫn nên nhận lấy, nếu không… mọi người sẽ nói là tôi nói lời không giữ lời.”

 

“Hơn nữa thì so với một tiệm khám bệnh thì danh tiếng của tôi vẫn quan trọng hơn, nên là cậu Diệp đây nhất định phải nhận, nếu không thì sẽ là một đòn nghiêm trọng đối với tôi”

 

“Chú em Diệp, cho tôi chút mặt mũi đi, nhận lấy nó đi!”

 

“Nếu không… sau này tôi cũng không dám gặp cậu nữa, vừa nhìn thấy cậu tôi lại nhớ đến chuyện đánh cược thua cậu, nhớ tới chuyện nợ tiền cược của cậu, sẽ khiến lòng tôi suy nghĩ nhiều”

 

Ông ta kiên trì muốn Diệp Phi nhận lấy Thanh Phong Đường: “Chẳng lẽ cậu Diệp sau này không muốn tôi đến thăm hỏi cậu?”

 

“Lão Hoa…” Nghe thấy những lời nói vừa cứng vừa mềm của Hoa Thanh Phong, Diệp Phi vô cùng bất đắc dĩ, sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì cuối cùng cũng gật đầu: “Được, tôi sẽ nhận lấy phòng khám này”

 

“Nhưng mà lão Hoa cũng phải nhận của tôi một món quà”

 

Diệp Phi cong môi nở một nụ cười, vẫy tay bảo Tô Tích Nhi lấy giấy bút tới, sau đó hí hoáy viết đầy một trang giấy, dâng hai tay cho Hoa Thanh Phong, nói: “Đây là châm thứ chín của “Tam Tài Thông U’“

 

“Với tay nghề lão luyện của lão Hoa đây, ước đoán cỡ khoảng nửa năm thì có thể hiểu rõ.”

 

Anh biết đây là món quà đáp lễ tốt nhất.

 

“Tam Tài Thông U?”

 

“Châm thứ chín?”

 

“Cậu thật sự biết sao?”

 

“Chuyện này sao có thể chứ?”

 

Đầu tiên Hoa Thanh Phong sửng sốt, sau đó liên tục đặt câu hỏi, vô cùng kinh ngạc vui mừng chăm chú kiểm tra châm thứ chín này.

 

Bản thân ông ta là một cao thủ trong ngành y, còn thành thạo tám châm trước của “Tam Tài Thông U” nên kiểm tra một chút là sẽ biết ngay châm thứ chín này có chỗ nào sai sót hay không.

 

Châm thứ chín này của Diệp Phi không những trôi chảy hơn những gì ông ta phỏng đoán gấp trăm lần mà còn khiến cho tác dụng của tám châm phía trước tăng gấp nhiều lần, hoàn toàn chính là tinh túy chỉ châm.

 

Điều khiến ông ta chấn động không phải là châm thứ chín này chỉ có một cách thi châm mà Diệp Phi viết ra đến ba cách thay đổi khác nhau, khiến “Tam Tài Thông U” có ứng dụng rộng rãi hơn rất nhiều lần.

 

“Thực sự là châm thứ chín, thực sự đúng là châm thứ chín”

 

Hoa Thanh Phong kích động không ngừng, nắm lấy tay Diệp Phi nói: “Cậu Diệp, cậu đúng thật là quá tốt, là tấm gương trong ngành y này, tôi không bằng cậu, tôi đúng là không bằng cậu”

 

Một đời này của Hoa Thanh Phong đã là người đứng đầu trong ngành y này, y đức cũng đã đạt đến trình độ cao nhất, nhưng mà so với Diệp Phi thì ông ta vẫn cảm thấy mình còn kém quá xa.

 

Bởi vì Diệp Phi vô tư đưa cho ông ta châm thứ chín, bằng lòng cho ông ta tất cả “Tam Tài Thông U”, là ông tổ của châm pháp, là thứ mà nếu Diệp Phi giữ lấy nó thì có thể giàu sang cả mấy đời.

 

Nếu đổi lại là Hoa Thanh Phong, cho dù ông ta có cao thượng đến đâu cũng không thể nào giao châm pháp cho người khác, nhưng mà Diệp Phi cứ cho đi như vậy.

 

“Con đường hành y, người tu thành là tiên, đức cao vọng trọng”

 

“Cậu Diệp đây tài đức vẹn toàn, sau này tôi sế gọi cậu một tiếng thầy Diệp”

 

Hoa Thanh Phong cầm châm pháp đứng lên, khom lưng cúi người cúi mình trước Diệp Phi một cái: “Sau này thầy Diệp có gì cần giúp thì cứ lên tiếng, từ trên xuống dưới nhà họ Hoa nhất định sẽ dốc hết sức lực”

 

“Lão Hoa khách sáo rồi.

 

Diệp Phi vội vàng đỡ Hoa Thanh Phong lên: “Chỉ cần có thể dùng châm pháp này cứu thêm được nhiều bệnh nhân hơn nữa, Diệp Phi này đã cảm thấy hài lòng”

 

Hoa Thanh Phong vỗ vai Diệp Phi cảm thán nói: “Phải chỉ sinh được đứa con như cậu.”

 

Diệp Phi cười lắc đầu: “Lão Hoa khách sáo ri “Ơ…” Bỗng nhiên ánh mắt Hoa Thanh Phong đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào sau gáy Diệp Phi.

 

Ở phía sau cổ áo hở ra của Diệp Phi có một vết bớt hình phật châu.

 

Diệp Phi hơi ngẩn ra, đưa tay sờ sờ phía sau lưng: “Lão Hoa, sao vậy? Tôi bị dính cái gì sao?”

Bình Luận (0)
Comment