Chương 891:
Sau khi thua liền mười ván, Diệp Phi cũng không hề dừng tay, tiếp tục chơi cược lớn nhỏ, liên tiếp chín ván tiếp theo lại thua.
Ván thứ hai mươi, Diệp Phi lại đặt lớn một lần nữa, kết quả lúc mở ra vẫn là nhỏ.
Hai mươi triệu đô cứ thế mà hết! Bốn phía vang lên tiếng cười, cảm thấy hôm nay Diệp Phi là con cá ngu ngốc vô cùng béo bở.
“Rầm!” Ở giữa tiếng cười khinh thường của đám người xung quanh, Diệp Phi đột nhiên đứng lên, hung hăng đấm lên mặt bàn.
Tiếng vang rất lớn khiến cho bọn họ sững sờ, người chia bài cũng giật nảy mình.
Đám người đổ dồn mắt nhìn về phía anh, Diệp Phi túm lấy cổ áo người chia bài giật lại, quát: “Tôi không phục!”
“Tôi nghi ngờ có điều gì đó mờ ám! Vì sao tôi vẫn luôn thua, mà cô thì luôn thăng?”
“Rõ ràng là tất cả mọi người đều thắng bằng vận may, sao cô lại có thể may mắn suốt như thế được?”
“Ai tin?”
Anh tức giận bất bình: “Gian lận, chắc chắn là gian lận!”
“Diệp Phi, đồ có thể ăn bừa, nhưng lời không được nói linh tỉnh”
Không đợi người chia bài nói, Lăng Thiên Thủy đã từ trên †ầng bước xuống, mang dáng vẻ của một bà chủ giàu có, nói: “Anh đang chỉ trích chúng tôi gian lận, như vậy là vu oan cho chúng tôi”
“Anh thua mất hai mươi triệu đô, tâm trạng không tốt, tôi có thể hiểu được, nhưng đó không phải lý do để anh đổ tội cho chúng tôi.”
“Quỳ xuống nói xin lỗi, rồi tự chặt đứt một tay, sau đó lăn ra ngoài, thì tôi sẽ không làm khó dễ anh nữa”
“Nếu không đừng trách tôi dùng quy tắc của sòng bạc để cắt lưỡi anh”
Người kinh doanh bài bạc này kị nhất là bị người khác nói mình gian lận, bởi vì chỉ một lời nói như vậy thôi cũng có thể khiến họ mất hết uy tín, thì làm gì có ai tới chơi! Khách khứa xung quanh lại không mỉa mai Diệp Phi, trong lòng bọn họ đều xuất hiện chút nghi ngờ.
Đúng vậy, đặt cược lớn nhỏ là dựa vào vận may, sao Diệp.
Phi có thể thua liền hai mươi ván chứ?
Chẳng lẽ thật sự có chuyện gì đó mờ ám?
“Quỳ xuống xin lỗi?”
“Tự chặt một tay?”
“Phì, các người gian lận còn muốn chặn họng người khác ư?
“Quá vô lý”
Diệp Phi không cam lòng yếu thế võ bàn: “Có bản lĩnh thì chơi tiếp mười ván nữa”
“Chúng ta để cho người ta mua xúc xắc từ bên ngoài về, nếu như tôi tiếp tục thua năm ván trở lên, thì có nghĩa là tôi đang vu oan cho các người.”
“Đến lúc đó, không chỉ quỳ xuống xin lỗi, mà tôi còn tự chặt một tay và một chân, sao hả?”
Diệp Phi cũng âm thầm bất ngờ vì gặp được Lăng Thiên Thủy ở đây, nhưng anh không để lộ vẻ nghiêm trọng và lo lắng, mà chỉ bày ra vẻ thua đỏ mắt.
Nhìn thấy Diệp Phi chắc chắn như vậy, còn dùng chân làm tiền đặt cược, khách khứa bốn phía đều tán đồng, sau đó dùng ánh mắt chất vấn để nhìn Lăng Thiên Thủy.
Lăng Thiên Thủy nhíu mày, cảm thấy Diệp Phi thua đến mức choáng váng, nhưng rõ ràng là nếu giờ không để cho anh †âm phục khẩu phục thì danh dự của cô ta sẽ bị mất.
“Được, tôi lập tức để cho người khác đổi một bộ xúc xắc mới: Giọng nói của cô ta rất lạnh: “Cược mười ván, lấy vận may hiện tại của anh, tôi không muốn chiếm lợi của anh, nếu như anh có thể thắng được ba ván trở lên, thì coi như chúng tôi gian lận”
“Nếu không thắng được thì anh để lại một tay một chân đi”
Cô ta vốn định nói Diệp Phi có thể thẳng một ván thì coi như cô ta thua, nhưng vì lý do an toàn thì vẫn nên chơi ba ván thì hơn.
Mọi người nghe vậy thì nhao nhao lắc đầu, lấy vận may hiện tại của Diệp Phi, thì thắng ba ván cũng chẳng khác gì chuyện anh có thể trúng được vài trăm triệu tiền xổ số.
“Xúc xắc này không phải do tôi đổi, cũng không phải do cô đổi”
Diệp Phi vội nói tiếp: “Nếu không thì cuối cùng cho dù là ai thăng chúng ta đều sẽ không phục”