Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 898

Chương 898:

Diệp Phi ngẩng đầu nhìn bọn họ, người phụ nữ đó, vẻ đẹp tự nhiên chiếm bảy phần, nhưng lại trang điểm đậm, mặc váy ngắn, ăn diện lộng lẫy.

Lý Mạt Mạt vội vàng nhỏ giọng nói một câu: “Đây là khách hàng lớn của mẹ em, cũng là bạn thân của mẹ em, Cung Diễm Quân, dì Diễm”

Diệp Phi hơi nheo mắt lại, mình vừa mới xuất hiện, Cung Diễm Quân đã mò tới, hiển nhiên là bị người khác xui khiến, rất có thể là Liễu Nguyệt Linh.

Không có gì bất ngờ, bà ta sợ mình và Lý Mạt Mạt quá gần gũi, mà lại phải cho Lý Đại Dũng mặt mũi nên không dám tự mình ra tay.

Anh lễ phép mở miệng: “Chào dì Diễm”

“Ai là dì Diễm của cậu hả?”

“Có biết xấu hổ không?”

“Tôi là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy mà cậu lại gọi là dì sao?”

“Mạt à, đuổi nó đi đi”

Cung Diễm Quân vênh mặt chỉ tay năm ngón: “Nếu như cháu không thích cậu chủ nhà họ Vương, thì để hôm nào dì giới thiệu cho cháu mấy thiếu gia con nhà giàu, để cho cháu biết cái gì gọi là người đàn ông tốt.

“Dì nhỏ, sao dì lại nói vậy?”

Lý Mạt Mạt nhíu mày: “Diệp Phi là con trai của bạn bố con, cũng là đồng nghiệp của con, còn giúp bố con trị bệnh đau đầu”

“Mà hôm nay cũng là một ngày vui, ai bước qua cửa rồi đều là khách cả, dì có thể tôn trọng người ta một chút không?”

“Tôn trọng nó “Nó cũng phải có tài năng gì khiến dì tôn trọng chứ”

Cung Diễm Quân bĩu môi, cười lạnh một tiếng: “Người không có một đồng nào đi từ Trung Hải tới Nam Lăng, ăn bám của bố cháu, giờ chỉ còn mong cậu tìm được việc làm nữa thôi mà rất mất mặt mà, đến chết vẫn sĩ diện”

Tay bà ta chỉ biệt thự Phi Long ở phía đối diện: “Toàn bộ Nam Lăng này đều biết cậu ở biệt thự nhà họ Chu, cũng dám mặt dày nhận là của mình.

Vừa mới nói xong, mấy cô gái kia đều tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng trong mắt thì là vẻ khinh thường.

Lý Mạt Mạt muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại bị Diệp Phi cười ngăn lại.

Đối với một người như Cung Diễm Quân, Diệp Phi cảm thấy mình phải tự ra trận làm cho bà ta mất mặt xong mới sảng khoái.

“Diệp Phi đúng không?”

Cung Diễm Quân tiếp tục mỉa mai Diệp Phi: “Nghe nói cậu là một đứa vừa nghèo vừa hèn, trong nhà mở một dịch vụ buôn bán trà thảo mộc nhỏ lẻ, còn mình thì không có công việc gì!”

“Tôi cho cậu biết, cậu quá thấp kém, không xứng để qua lại với Mạt”

“Thức thời thì nhanh chóng xéo đi, biệt thự này không thích hợp cho cậu tới đâu.”

Mấy người đi theo sau lại nhẹ nhàng che miệng cười, trong mắt bọn họ đều là sự hài hước.

Lúc này, Vương Tông Nguyên nghe thấy cũng chạy tới xem xét, thấy Cung Diễm Quân nói như vậy, anh ta cũng hưng phấn hơn.

Anh ta đứng một bên phụ họa, khoa tay múa chân với Diệp.

Phi: “Diệp Phi, có nghe thấy không, anh chỉ là một thằng nghèo hèn, không có tư cách ở chung một chỗ với chúng tôi”

“Cút thì cút xa một chút, đừng dây dưa với Mạt Mạt nữa”

Vương Tông Nguyên vốn không vừa mắt Diệp Phi từ lâu rồi: “Nơi này không chào đón anh!”

“Im miệng, đây là biệt thự của nhà tôi, các người không có quyền đuổi Diệp Phi đi!”

Lý Mạt Mạt không nhịn được nữa mà hét to, Diệp Phi nhẹ nhàng xua tay ngăn cô ấy lại, cười nói: “Mạt, đừng tức giận.”

qua chỗ Vương Tông ùng là người mang họa sát Anh xoa xoa mũi mình, nhìn Nguyên và Cung Diễm Quân, n thân thì cần gì phải tức giận thế..”

Họa sát thân?

Cả căn phòng yên lặng.

“Diệp Phi, cậu có ý gì?”

Gương mặt xinh đẹp của Cung Diễm Quân thay đổi, nhướng mày liễu lên: “Cậu đang nguyền rủa ai?”

Vương Tông Nguyên cũng rất tức giận: “Đúng vậy, dựa vào đâu mà nói chúng tôi gặp họa sát thân?”

Tư chất thấp, bị người ta loại bỏ, thẹn quá hoá giận, bèn ăn nói linh tinh… Đây hoàn toàn là sự phản kháng đáng thương của nhân vật nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment