Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 940

Chương 940:

“Diệp Phi này thật sự không biết tự lượng sức mình, chẳng lẽ không biết mình và cậu Trịnh chênh lệch ra sao à?”

“Sao thế được, cậu ta có tư cách gì thách thức cậu Trịnh chứ?”

“Hừ, chỉ dám to miệng thôi, cho cậu ta mười cái lá gan cũng không dám động đến một sợi lông cậu Trịnh”

Nhìn thấy Trịnh Tuấn Khanh mạnh mẽ như vậy, mấy cô gái kiều diễm si mê, thầm gào thét Trịnh Tuấn Khanh thật đẹp trai, thật khí phách.

Dưới sự ủng hộ của Trịnh Tuấn Khanh, trên mặt mấy vệ sĩ tinh nhuệ của Trịnh thị cũng đầy khinh thường, tay ấn súng, mắt lạnh lùng nhìn Diệp Phi.

Bọn họ chắc chắn rằng Diệp Phi không dám ra tay với Trịnh Tuấn Khanh.

Diệp Phi bỏ qua ánh mắt mọi người, cũng không quan tâm điều mọi người đang bàn tán, đi đến trước mặt Trịnh Tuấn Khanh cười nói: “Cuối cùng cũng cút ra đây rồi à?”

Nhìn thấy bên cạnh Trịnh Tuấn Khanh không có lão già chất phác đi theo, Diệp Phi càng thêm tin tưởng mình có thể kiểm soát cục diện.

“Diệp Phi, đừng già mồm nữa, muốn thách thức Trịnh Tuấn Khanh tao, mày vẫn còn non lắm”

Trịnh Tuấn Khanh ném ly rượu trên bàn, rất có phong phạm của người trên: “Chú Tư và cảnh sát rất nhanh sẽ đến thôi, mày động dao trước mặt mọi người, còn có thể giết người, đây là hành hung phi pháp và cố ý giết người”

“Thấp nhất thì tù chung thân, nếu nặng hơn sẽ bị bắn chết”

Trịnh Tuấn Khanh kéo cổ áo một cái rồi cười nói: “Trước hết nên nghĩ cách làm thế nào để ăn nói với cảnh sát đi”

“Nếu tao là mày thì nhất định lập tức chạy trốn, chứ không phải giả vờ bí ẩn ở đây đâu”

Trịnh Tuấn Khanh chỉ tay ra ngoài cửa: “Nếu không chạy, mày sẽ không có cơ hội nữa đâu”

Lúc này còi cảnh sát đã vang lên, hiển nhiên phía chính phủ đã biết chuyện xảy ra ở đây nên nhanh chóng cử người tới.

“Thanh Lang ám sát, Miyamoto Saburo tấn công, du thuyền nổ mạnh, người nhái trong biển..”

Diệp Phi không thèm quan tâm đến ánh mắt chê cười của anh ta: “Những vụ ám sát liên hoàn này ngoài Lăng Thiên Thủy ra, thì mày cũng không thoát khỏi liên quan?”

Trịnh Tuấn Khanh không cho là đúng, hút mạnh một ngụm xì gà, sau đó phun một vòng khói đánh vào trên mặt Diệp Phi: “Đúng thế thì sao? Mày có thể làm gì?”

“Chẳng lẽ muốn đâm tao?”

“Đừng giả vờ giả vịt, cho mày một trăm lá gan thì mày cũng không dám đụng đến một sợi lông của tao”

“Tao nói cho mày biết, đây chỉ mới chỉ là bắt đầu thôi”

Vẻ mặt anh ta kiêu ngạo bướng bỉnh: “Đêm nay mày vào trong nhà giam, tao sẽ nói Lăng Thiên Thủy giết chết người bên cạnh mày…”

“Rắc!”

Còn chưa nói hết câu, Diệp Phi đã cầm chai rượu bên cạnh nện mạnh xuống đầu Trịnh Tuấn Khanh.

Động tác sạch sẽ lưu loát, không hề chần chừ, tiếng thủy tỉnh vỡ vang lên.

Bình rượu vỡ vụn trên đầu Trịnh Tuấn Khanh, màu đỏ rượu văng ra khắp nơi.

“Á…” Trong tiếng la hét của mấy cô nàng đỏng đảnh, chỉ thấy dao găm trên tay Diệp Phi loé lên, lấy tư thái sét đánh không kịp bưng tai mà đâm xuống bàn tay đang chống trên bàn của Trịnh Tuấn Khanh.

Lưỡi dao đâm xuyên qua lòng bàn tay, ghim chặt vào mặt bàn, máu tươi bắn ra khiến ai nấy đều sững sờ đến đờ người ra.

“AI!” Trịnh Tuấn Khanh kêu thảm một tiếng khiến mấy cô nàng đỏng đảnh sợ hãi run rẩy.

Trịnh Thịnh Trang kinh hãi há to miệng quên cả kêu lên.

Trịnh Tuấn Khanh nhìn giọt rượu đang nhỏ xuống từ trên đầu, lại nhìn lỗ máu bỗng dưng xuất hiện trên bàn tay mình, anh ta lập tức sững sờ đến quên đau. Anh ta không thể nào chấp nhận hiện thực rằng Diệp Phi thực sự dám dùng dao phế đi một bàn tay của mình.

“Vèo!”

Diệp Phi không cho mọi người có thời gian để phản ứng lại, tay trái lại vung lên. Anh cầm một con dao gọt hoa quả trên bàn, một lần nữa vung lên, lần này mục tiêu là cái tay còn lại đang muốn rút con dao kia ra của Trịnh Tuấn Khanh, không lưu tình mà găm chặt xuống mặt bàn lần nữa.

Máu tươi tiếp tục phun ra đầy trên mặt bàn, cảnh tượng nhìn đến rợn người.

Mấy cô nàng đỏng đảnh suýt chút nữa thì té nông ta trên mặt đất.

Bình Luận (0)
Comment