Chương 947:
Tống Hồng Nhan vẻ mặt xin lỗi nói: “Ngài Trịnh, thực ngại quá, ông nội kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, tâm trí chịu ảnh hưởng không nhỏ, nghe cũng không rõ rồi, để tôi nói với ông ấy. Ông nội, không phải là chuyện trại nuôi heo…” Sau đó cô liền ghé sát vào tai Tống Vạn Tam, nói lại một lượt những gì Trịnh Càn Khôn nói.
“À, à, thì ra là thế” Tống Vạn Tam nghe xong thì bừng tỉnh, vẻ mặt xin lỗi nhìn Trịnh Càn Khôn nói: “Thực xin lỗi, ban nãy nghe nhầm”
“Nhưng không sao, còn trẻ, làm việc ngông cuồng cũng là chuyện bình thường” Ông sảng khoái nói: “Chuyện đã qua, chuyện ép hôn cũng đừng nhắc lại, đỡ làm tổn thương hoà khí hai nhà”
“Cảm ơn cụ Tống”
Trịnh Càn Khôn thấy thế thì thở dài, sau đó mở miệng: “Đêm nay còn có chuyện nữa, đó là hy vọng cụ Tống có thể ra mặt nói một chút với Mặc Thiên Hùng. Ông ta đã bắt mất cháu trai và cháu gái của tôi rồi au đó ông ta lập tức tóm gọn nói chuyện phát sinh trong khách sạn Hoàng Đình, đương nhiên phải ngắt đầu bỏ đuôi, kể theo hướng khiến cho Trịnh Tuấn Khanh và Trịnh Tư Nguyệt trở nên vô tội.
Cuối cùng ông ta nắm lấy tay Tống Vạn Tam: “Cụ Tống, chuyện này, ông nhất định phải giúp tôi”
“Cái gì?” Tống Vạn Tam kêu lớn: “Cậu muốn nhường mảnh đất số 8 Long Đô cho tôi á?”
Trong lúc Trịnh Càn Khôn tìm đến Tống Vạn Tam thì Diệp Phi đã làm xong tiểu phẫu lấy đạn từ vai ra, hiện tại đang nằm trên giường bệnh, hơi thở đều đặn ngủ. Một giấc này anh ngủ rất sâu, cũng ngủ rất thoải mái, lúc tỉnh lại đã là giữa trưa hôm sau.
Diệp Phi ngồi trên giường bệnh vận chuyển “Thái Cực Kinh” một lần, để cho bản thân càng thanh tỉnh. Sau đó anh phát hiện vết thương do việc lấy đạn ra đã khép lại. Mặc dù trạng thái vẫn chưa khôi phục như ban đầu nhưng sau một đêm nghỉ ngơi chỉnh đốn thì Diệp Phi cảm thấy bàn thân mình lại khoẻ mạnh như thường.
“Tỉnh lại rồi?”
Đúng lúc này, cửa phòng bị người khác đẩy ra, Mặc Thiên Hùng đã đi vào: “Tình hình thế nào rồi?”
“Cảm ơn chú Mặc quan tâm” Diệp Phi sờ lên miệng vết thương nói: “Cũng đã tốt đến bảy, tám phần rồi, không cần lo lắng”
“Thật không?” Mặc Thiên Hùng không tin, tiến lên kiểm tra một chút thì phát hiện miệng vết thương của Diệp Phi thực sự đã khép lại, sau đó nhìn Diệp Phi cười: “Thân thể của cậu đúng là khác thường thật. Người khác bị thương do trúng đạn, không có mười ngày nửa tháng thì vết thương không khép miệng được, cậu thì hay rồi, một đêm là ổn, quá mức thần kỳ”
Ông càng ngày càng cảm thấy Diệp Phi không giống bình thường, y thuật, võ đạo, quyết đoán, còn có tố chất thân thể, tất cả đều khiến ông đánh giá cao.
“Chỉ có thể nói là do bác sĩ thực hiện tiểu phẫu tay nghề cao a” Diệp Phi uyển chuyển đem công lao nhường cho bác sĩ, sau đó chuyển chủ đề: “Chú Mặc, tối qua cũng phải cảm ơn chú”
“Nói gì vậy, muốn nói cảm ơn thì cũng là chúng tôi phải nói cảm ơn với” Mặc Thiên Hùng nhìn Diệp Phi mở miệng nói: “Nếu như không phải cậu kịp thời nói chuyện cơ mật của Thiên Lang thì chúng tôi sẽ không thể biết được là có người đang âm thầm bán đứng Diệp Đường. Hơn nữa, việc Lý Đại Dũng dây dưa cùng Huyết Y Môn có thể giúp chúng tôi giải thích được vài bản xử án trước kia khó giải thích. Cậu đúng là lập công lớn cho Diệp Đường.”
Ông vỗ Diệp Phi bả vai tỏ ý cảm tạ, nếu như không có Diệp Phi báo tin kịp thời và giết chết Lý Đại Dũng, chỉ sợ Lý Đại Dũng sẽ còn tiếp tục làm hại Diệp Đường.
Ngay cả phần mộ tổ tiên của bản thân ông ở Nam Lăng cũng bị Lý Đại Dũng bán cho Huyết Y Môn.
“Chú Mặc, cháu có thể biết một chút chuyện trước kia của Lý Đại Dũng hay không?”
Nghe được Lý Đại Dũng, Diệp Phi trong lòng cảm thấy khổ sở: “Ông ấy năm đó rốt cuộc tại sao lại phạm sai lâm, đau khổ tuyệt vọng nhiều năm như vậy?”
Mặc Thiên Hùng do dự một chút nhưng cũng không giấu Diệp Phi, ngoại trừ do Diệp Phi là người đáng tin ra thì còn là do Lý Đại Dũng cũng đã chết rồi.
“Lý Đại Dũng là đệ tử Diệp Đường. Hơn hai mươi năm trước hộ tống bà chủ Diệp và cậu chủ Diệp về lại đại lục Thần Châu, kết quả nửa đường lại bị tập kích. Kẻ địch là người có thân thủ bất phàm, lại có chuẩn bị từ trước cho nên trận chiến ấy vô cùng tàn khốc. Bà chủ Diệp lo lắng con trai vừa đầy tháng của mình sẽ vô tình bị thương nên đã để cho Lý Đại Dũng âm thầm mang đứa bé đi trước, còn bà ấy cùng với hộ vệ sẽ ở phía sau tiếp tục ngăn cản kẻ địch. Vậy nên Lý Đại Dũng lập tức mang theo đứa trẻ rời khỏi hiện trường, chạy đến biển hoa ở ngoại thành, ông ấy chịu không nổi, lại cảm thấy đến thành phố thì đã an toàn rồi nên quyết định tìm một góc nào đó để nghỉ ngơi sau đó mới liên hệ với Bà chủ Diệp. Kết quả là, ông ấy mất quá nhiều máu lại mệt mỏi quá độ nên lâm vào hôn mê, một ngày một đêm mới tỉnh. Mà vừa tỉnh lại thì cậu ấy lại phát hiện ra cậu chủ Diệp mất tích rồi”
Diệp Phi kinh ngạc: “Mất tích?”
“Không sai, mất tích rồi, có lẽ là bị một người nào đó ãm đi” Mặc Thiên Hùng gật mạnh đầu kể lại chuyện năm ấy. “Lý Đại Dũng bị dọa ngu người, loanh quanh tại chỗ tìm nguyên một ngày đêm cũng không thấy. Mà bà chủ Diệp tuy được viện binh cứu nhưng cũng bị thương mà hôn mê, môn chủ Diệp mới liên lạc với Lý Đại Dũng, cho người đi đón ông ấy và con trai.