Chương 989:
Vì để bảo vệ Diệp Phi nên Miêu Phong Lang và Độc Cô Thương cũng xuất hiện.
Tinh thần của bọn họ đều rất phấn chấn.
“Diệp Phi, cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi, tôi còn tưởng anh muốn làm rùa rụt cổ chứ”
Diệp Phi đột nhiên đi lên từ lỗ bị phá vỡ của tầng hầm làm mấy người Cung Tố Cầm theo bản năng hoảng sợ, chưa từng nghĩ tới chuyện Diệp Phi lại tránh dưới chân mình.
Sau khi Cung Tố Cầm phản ứng lại, xác định Diệp Phi đã sa cơ lỡ vận, cô ta khịt mũi coi thường: “Cuối cùng cũng không trốn nổi nữa à?”
“Thật làm tôi thất vọng, tôi vẫn chưa bắt bố mẹ anh ra xử lý, vậy mà anh đã ra rồi”
Cô ta rất kiêu ngạo: “Thật sự làm tôi thất vọng”
Mấy cô gái kia cũng cười nhẹ, trong mắt tràn ngập khinh thường Diệp Phi.
Diệp Phi không để ý đến Cung Tố Cầm, chỉ chậm rãi thở phào một hơi, lần này tu luyện đã thành công viên mãn rồi.
Mấy người Chung Thiên Sư đều khiếp sợ phát hiện ra vết thương của Diệp Phi, không chỉ khỏi hẳn so với sáu ngày trước, mà cả người cũng nhìn trẻ hơn rất nhiều.
“Được rồi, đừng giả vờ nữa, anh đã bị trọng thương thành đồ vô dụng rồi, còn điều chỉnh hơi thở làm gì?”
Nhìn thấy phong phạm cao thủ của Diệp Phi, khuôn mặt Cung Tố Cầm vô cùng khinh thường: “Mau đi theo tôi đến địa lao của liên đoàn võ thuật trong 24 tiếng đi”
“Ba giờ chiều ngày mai, tôi sẽ tự mình đưa anh đến núi Ngô Đồng”
“Trưởng lão Mộ Dung và sư huynh Mộ Dung nói, anh gây họa thì nhất định phải do anh tới đền bù, tuyệt đối không thể để anh ném cục diện rối rắm cho liên đoàn võ thuật”
“Ngày mai nếu anh chết rồi, vậy chuyện này sẽ xong hết, còn nếu may mắn nhặt được nửa cái mạng, thì sẽ xử lý theo gia pháp.”
Nụ cười của cô ta cực thâm thúy, nhắc nhở Diệp Phi không thể qua được ngày mai.
Mười mấy đệ tử của Chấp Pháp Đường cũng rất quái gở, Diệp Phi dám thách thức Mộ Dung Tam Thiên, nếu không giết gà dọa khi, vậy sau này Chấp Pháp Đường sao có thể có quyền uy nữa”
“Đánh anh em tôi, đánh phụ nữ của tôi, lại còn kêu gào trước mặt t: Trong mắt Diệp Phi hiện lên một tia lạnh lẽo: “Xem ra năm cái tát hôm đó vẫn chưa đủ để cho cô một bài học à?”
“Câm miệng, đồ vô dụng như anh thì lấy gì để dạy dỗ tôi?”
Nghe câu này, ánh mắt Cung Tố Cầm đột nhiên trầm xuống, năm cái tát ở sảnh lớn Nam Lăng Liên đoàn võ thuật là sỉ nhục lớn nhất cuộc đời cô ta.
Chẳng qua lúc ấy kỹ thuật của cô ta không bằng người nên chỉ có thể nhận thua.
Hiện giờ, phong thủy đổi dời.
Diệp Phi bị Miyamoto đánh thành phế nhân, chỉ còn dư lại một chút công lực nhưng sang ngày mai sẽ bị phế, so với đại đệ tử Chấp Pháp Đường như cô ta thì kém xa vạn dặm.
Cho nên cô ta không lùi bước mà tiến tới nhìn chằm chằm Diệp Phi: “Quỳ xuống tự tát một trăm cái, nếu thiếu một cái, tôi sẽ giết chết toàn bộ bọn họ”
Trường kiếm trong tay cô ta chỉ về phía Tô Tích Nhi và Thẩm Bích Cầm.
Tô Tích Nhi gian nan hô lên một câu: “Diệp Phi, không cần lo cho em, anh mau chạy đi”
“Bốp!”
Cung Tố Cầm trở tay dùng kiếm đánh sưng khuôn mặt Tô Tích Nhi.
“Ai cho phép cô nói chuyện?”
Cô ta nắm tóc của Tô Tích Nhi, khiêu khích nhìn phía Diệp Phi: “Diệp Phi, còn không quỳ xuống sao?”
Ánh mắt Diệp Phi lạnh lùng: “Cung Tố Cầm, cô chết chắc rồi”
Một đệ tử có khuôn mặt chữ điền của Chấp Pháp Đường tiến lên muốn đá Diệp Phi: “Thằng nhóc này, sao mày dám nói chuyện với sư tỷ thế hả? Có tin tao giết chết mày…”
Nói được một nửa, giọng nói của hắn đột nhiên im bặt, bởi vì Diệp Phi không biết khi nào đã đứng trước mặt, tay phải còn nắm yết hầu hẳn.
Tất cả mọi người đột nhiên yên lặng.
Không ai nhìn thấy Diệp Phi ra tay như thế nào.
Cung Tố Cầm hơi nheo mắt lại, hiện lên một tia lạnh lẽo không thèm che dấu.
Không phải Diệp Phi là phế vật sao? Sao lại còn sức chiến đấu vậy chứ”
Đệ tử mặt chữ điền đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cười dữ tợn: “Thằng nhóc này, có bản lĩnh thì giết tao đi, làm màu như vậy là có ý gì?”
Hắn tin tội nhân Diệp Phi của liên đoàn võ thuật không dám làm mình bị thương.